Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 474 - Chương 474 - Vượng Tài, Là Một Con Chó Hèn Nhát.

Chương 474 - Vượng Tài, Là Một Con Chó Hèn Nhát.
Chương 474 - Vượng Tài, Là Một Con Chó Hèn Nhát.

Người dân ở Lục gia thôn nửa năm này đều rất là bận rộn.

Không phải trong đất hoặc là ở trên núi.

Cho nên, vào thời điểm này, trước cửa thôn không có một bóng người nào ngoại trừ những đứa trẻ không được đến trường.

Con chó Đại Hoàng đang nằm sấp trên đá, nhắm mắt lại.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa thôn.

Nó đang chờ Lục Lập Hành.

Một bên đợi, còn một bên tức giận.

Thỉnh thoảng nguýt nguýt, biểu thị bất mãn của mình.

Chó chủ nhân ~

Lâu như vậy không trở lại ~

Làm hại nó quên mất mùi của chủ nhân nhỏ ~

Quá đáng ~

Nghĩ đến đây, Đại Hoàng kêu to hai tiếng hướng về cửa thôn.

Biểu đạt bất mãn của mình.

Đậu Đậu với Vượng Tài cũng ở bên cạnh chơi.

Nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng, Vượng Tài sợ đến run lên một cái.

Nhanh chóng hướng về bên người Đậu Đậu cọ xát, khẩn trương nhìn Đại Hoàng!

Đậu Đậu cũng nhanh chóng ôm lấy Vượng Tài:

"Vượng Tài đừng sợ, đừng sợ, Đại Hoàng sẽ không làm thương tổn mày đâu, Cẩu gia là chó ngoan đây, sao mày lại sợ Đại Hoàng chứ?"

Vượng Tài rầm rì liếc mắt nhìn Đại Hoàng, vừa liếc nhìn Đậu Đậu.

Có vô số oan ức muốn tố cáo.

Nhưng vào lúc này, nó cảm giác được Đại Hoàng nhìn về hướng nó.

Ánh mắt kia, tràn đầy xem thường.

Thật giống như đang nói, mày dám nói thử xem?

Vượng Tài lần nữa run lên một cái, ủy khuất vùi đầu vào trong lòng Đậu Đậu.

Không nói tiếng nào.

Bây giờ Vượng Tài, kỳ thực đã sắp cao hơn so với Đậu Đậu.

Bộ dáng này của nó, Đậu Đậu hoàn toàn ôm không được.

Nhưng hắn vẫn là nhẹ nhàng vỗ đầu Vượng Tài, để an ủi Vượng Tài.

Đợi Vượng Tài không rầm rì nữa, Đậu Đậu học dáng vẻ người lớn, lại thở dài:

"Ai, Vượng Tài, mày thật đúng là một con chó hèn nhát ~ "

"Khi nào mày mới trở thành cẩu gia thật sự đây ~ "

Vượng Tài nghe thấy những lời này, lần nữa ủy khuất lên.

Không phải Vượng Tài không muốn học Cẩu gia ~

Thật sự là nó quá bắt nạt chó ~

Là một con chó bị Đại Hoàng bắt nạt từ nhỏ đến lớn, Vượng Tài có một bóng ma trong lòng sâu sắc.

Mà Đại Hoàng thật giống như không có chuyện gì vậy, tự mình nhắm hai mắt lại.

Mặc dù những đứa nhỏ này, mỗi ngày đều sẽ đến bồi tiếp mình.

Nhưng bọn họ còn kém xa những đứa bé ở nhà chủ nhân.

Cẩu gia mới không thèm để ý bọn họ đâu ~

Đậu Đậu thấy Đại Hoàng nhắm hai mắt lại, lại lo lắng an ủi Đại Hoàng:

"Cẩu gia, em gái với anh trai lập tức liền trở về, mày đừng lo lắng! ~ "

Đậu Đậu năm nay ba tuổi.

Vẫn chưa tới tuổi đi học, nhưng là vì Lục gia thôn bây giờ đã đủ an toàn, bọn họ có thể ở trong thôn chơi đùa không buồn không lo.

Từ khi Đậu Đậu phát hiện Đại Hoàng, là một con chó luôn đứng đợi ở đây.

Đậu Đậu liền mang theo những người bạn trạc tuổi mình đến chỗ Đại Hoàng.

Chơi cùng nhau, bọn họ đã thành thói quen.

Ngoại trừ giờ ăn cơm, với lúc Đại Hoàng không có ở đây, bọn họ đều sẽ tới.

Vừa mới bắt đầu bọn họ còn có thể cùng Đại Hoàng nói chuyện phiếm, nói cái gì đó để dời đi sự chú ý của Đại Hoàng.

Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện, ngoại trừ lúc Lục Thiên Thiên, Đại Hoàng căn bản không để ý tới bọn họ.

Những người bạn nhỏ liền không trêu chọc Đại Hoàng nữa, nhưng vẫn như trước đi theo nó.

Các bạn nhỏ từ nhỏ đã biết, Đại Hoàng chính là người đã cứu sống nhiều đứa trẻ ở trong thôn.

Là vị thần bảo hộ bọn họ.

Bọn họ không hề sợ Đại Hoàng.

Ngược lại là mấy con chó ở trong thôn đều sợ Đại Hoàng, nhưng bọn họ đều cho rằng, là do bọn họ quá yếu.

Không chút nào liên tưởng đến, là vì Đại Hoàng lúc nhàm chán, lại không thể bắt nạt bọn nhỏ.

Chỉ ức hiếp một một số con chó khác để thêm niềm vui.

Lúc này.

Nghe được lời nói của Đậu Đậu, Đại Hoàng lại giương mắt nhìn đường lớn.

Phát hiện, trên đường căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.

Đại Hoàng bất đắc dĩ trợn tròn mắt:

Tên lừa đảo ~!

Ngay cả Đậu Đậu cũng bắt đầu lừa gạt chó ~

Ai ~

Chờ lần sau chủ nhân trở về, nhất định phải mặt dày đi theo chủ nhân đến huyện ~

Đại Hoàng nghĩ như vậy.

Này vừa chờ, lại chờ đến trưa.

Đại Hoàng bực bội đứng dậy, đi về phía trường học.

Thiên Thiên sắp tan học, nó phải đi đón Thiên Thiên.

Để không cho nó nhàm chán, Lục Thiên Thiên mấy ngày nay, buổi trưa đều về nhà ăn cơm.

Có thể bồi tiếp Đại Hoàng.

Lúc đi tới trường học, thì đúng lúc tiếng chuông tan học cuối cùng.

Đại Hoàng đang đứng ở cửa.

Những người bạn nhỏ từng người từng người lao ra.

Nhìn thấy Đại Hoàng, nhiệt tình chào hỏi với Đại Hoàng.

Đại Hoàng hoàn toàn không để ý bọn họ, nhưng bọn họ vẫn như trước vui cười.

Lục Thiên Thiên với Trương Tiểu Tiểu cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn thấy Đại Hoàng, Trương Tiểu Tiểu chạy so với Lục Thiên Thiên còn nhanh hơn.

Cô ôm chặt lấy cổ Đại Hoàng, thân mật ở trên cổ Đại Hoàng cọ xát.

Hoàn toàn không nhìn ra được cô bé trước kia khi nhìn thấy chó là sẽ khóc.

Lục Thiên Thiên đối với chuyện này cũng thấy như bình thường.

Từ khi Đại Hoàng bắt đầu đón cô, cảnh tượng như vậy mỗi ngày đều sẽ xảy ra.

Cũng chỉ có lúc Trương Tiểu Tiểu tới gần Đại Hoàng, Đại Hoàng mới sẽ không lộ ra ánh mắt ghét bỏ như với mấy đứa nhỏ khác.

Cô chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, đợi Trương Tiểu Tiểu buông lỏng Đại Hoàng ra.

Cô mới đi lên phía trước, sờ đầu Đại Hoàng:

"Được rồi Tiểu Tiểu, về nhà đi? Đại Hoàng, chúng ta cũng trở về nhà, chị dâu khẳng định đã chuẩn bị xương cho mày xong, còn có rất nhiều loại thịt, chị cũng đói bụng lạp~ "

"Uông ~ "

Đại Hoàng gọi một tiếng, xoay người, dẫn đường ở phía trước.

Lúc đi ra cửa trường, Đại Hoàng quay đầu, vừa liếc nhìn về phía đường cái.

Vãn không có bất cứ động tĩnh gì.

Nó bực bội quay đầu lại ...

Đúng lúc nó định rời đi, cũng không biết là trực giác hay là thính giác nhạy bén.

Đại Hoàng lập tức cảm giác được, trên đường cái có người!

Tuy rằng cách rất xa, nhưng cái cảm giác này rất là mãnh liệt.

Đại Hoàng nhanh chóng xoay người, lần nữa nhìn phương hướng đường cái.

Lần này, nó chuyển thành tiếng kêu kích động:

"Uông ~ "

"Uông uông ~ "

Lục Thiên Thiên bị động tĩnh này làm giật mình.

Cô tò mò nghiêng đầu sang chỗ khác, theo ánh mắt của Đại Hoàng nhìn về hướng ven đường.

"Không có ai, Đại Hoàng, có phải là em nhìn lầm rồi hay không?"

"Uông uông ~ "

Sẽ không sai sẽ không sai ~

Chờ một chút chờ một chút ~

Đại Hoàng không ngừng vẫy đuôi.

Nỗ lực hướng cho Lục Thiên Thiên thấy điều gì đó.

Lục Thiên Thiên lần nữa nghi ngờ nhìn sang: "Hả? vào lúc này xe tuyến cũng không trở lại ~ "

Nhưng mà.

Cô vừa dứt lời, đã nhìn thấy con đường lớn cách đó không xa.

Hai chiếc xe lái tới.

Chiếc xe phía trước là màu trắng.

Lục Thiên Thiên vừa nhìn, trong nháy mắt kinh hỉ lên:

" ~ Anh hai trở về rồi ~ "

"Anh hai thật sự trở về rồi ~ "

Đại Hoàng đã không để ý tới Lục Thiên Thiên nét mực rồi.

Nó không chút do dự hướng về xe vọt tới!

Một bên chạy, còn một bên kêu to:

"Uông uông ~ "

"Uông uông uông ~ "

Ma quỷ ~

Rốt cuộc cũng trở về rồi ~

Động tĩnh này của một người một chó, khiến những người bạn nhỏ còn lại cũng dồn dập ngừng chân.

Hướng về bên kia nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy, mắt của bọn họ sáng rực lên:

"Oa, xe thật là đẹp ~ "

"Là anh Lục, anh Lục còn ôm hai em bé ~ "

"Là em bé của anh Lục, thật đáng yêu ~ "

"So với em bé nhà tôi còn đáng yêu hơn ~ "

Lục Thiên Thiên với Đại Hoàng đã đi tới bên người Lục Lập Hành.

Đại Hoàng không ngừng nhảy lên trên người Lục Lập Hành, một bên nhảy, còn một bên hạ thấp giọng gọi:

"Uông ~ "

"Uông uông ~ "

Mau cho tôi xem em gái và anh trai ~

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment