Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 475 - Chương 475 - Đại Hoàng Nay Lại Còn Có Hai Mặt.

Chương 475 - Đại Hoàng Nay Lại Còn Có Hai Mặt.
Chương 475 - Đại Hoàng Nay Lại Còn Có Hai Mặt.

Sau khi Lục Thiên Thiên chào hỏi Cố Vãn Thanh xong, liền đem tay đưa về phía trong lòng Lục Lập Hành:

"Anh hai, để cho em ôm cháu gái nhỏ đi~ "

Lục Lập Hành mỉm cười nhìn cô:

"Sao em lại muốn ôm cháu gái nhỏ? Còn cháu trai nhỏ thì sao?"

Lục Thiên Thiên ngại ngùng cười:

"Cháu gái nhỏ mềm mại hồ hồ ~ "

"Ha ha!"

Vãn Vãn là con gái, đương nhiên là mềm mại hơn so với Khanh Khanh.

Lục Lập Hành cẩn thận giao Vãn Vãn cho Thiên Thiên.

Sau đó lại đem anh trai ôm thấp một chút, để Đại Hoàng có thể với tới.

Nhưng Đại Hoàng vừa rồi còn nhảy nhót vui sướng, đã lùi lại một bước một cách khó hiểu sau khi nhìn thấy cậu bé.

Nó muốn tới gần, nhưng dường như lại không dám tới gần.

Cứ như vậy thỉnh thoảng nó lại liếc mắt nhìn cậu bé.

Bộ dáng này, cẩn thận lại cẩn thận.

La thịnh Hành và những người khác xuống xe, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

La Thịnh Hành cảm khái mức độ nổi tiếng của Lục Lập Hành ở Lục gia thôn.

Dọc trên đường đi, từ khi tiến vào Lục gia thôn.

Hắn liền nhìn thấy không ít người dân thôn, nhét đủ loại thức ăn vào xe của Lục Lập Hành.

La Thịnh Hành mặc dù không sinh sống ở nông thôn nhiều.

Nhưng hắn biết, có thể làm cho dân làng nhiệt tình như vậy, chắc chắn phải là người mà họ kính trọng từ tận đáy lòng.

Lúc này lại nhìn thấy Đại Hoàng với Lục Thiên Thiên.

La Thịnh Hành không nhịn được cảm khái:

"Lục huynh đệ, chú chó này của nhà cậu được dạy dỗ rất tốt, chắc là nó sợ làm em bé bị thương, cho nên mới không dám tới gần?"

"Đúng vậy!"

Lục Lập Hành sờ đầu Đại Hoàng, nghiêm túc nói:

"Đại Hoàng, đừng lo lắng, chạm vào cậu bé đi, không có chuyện gì đâu~"

Chỗ nào biết, tay của hắn vừa mới đụng tới Đại Hoàng, đã bị Đại Hoàng ghét bỏ.

Chó nam nhân ~

Đừng đụng ta ~

Đại Hoàng trong lòng còn kìm nén oán khí.

Nhưng bởi vì quá nhớ em bé, nó lại không nỡ rời xa.

Thế là.

Lúc nhìn về phía Lục Lập Hành, nó cho hắn một ánh mắt xem thường.

Nhưng lúc nhìn anh trai với em gái, ánh mắt khinh thường kia lập tức biến mất.

Biến thành biểu hiện ôn hòa.

Lục Lập Hành:...

Đại Hoàng nay lại còn có hai mặt!

Quá đáng!

Bên cạnh Lục Lập Hành đã cười như điên.

"Lập Hành, xem ra Đại Hoàng là đang trách móc cậu đấy!"

"Ha ha ~ "

Bản thân Lục Lập Hành cũng nhịn cười không được.

Mấy ngày nay, xác thực đã quên mất Đại Hoàng.

Hắn lại một lần nữa giơ tay lên, sờ đầu Đại Hoàng:

"Được rồi Đại Hoàng, đừng nóng giận, chờ tao lại đi thị trấn, mang mày đi cùng."

Thấy Đại Hoàng lại cho mình một cái liếc mắt, Lục Lập Hành bất đắc dĩ:

"Như vậy đi, buổi chiều dẫn mày lên núi bắt thỏ, như thế nào?"

Vừa nghe thấy bắt thỏ, Đại Hoàng cả người lại cảm thấy hưng phấn.

Nó lập tức ngẩng đầu lên, kêu to với Lục Lập Hành:

Được!

Thành giao ~

Cẩu gia đã rất lâu rồi chưa lên núi bắt thỏ ~

Cũng sắp quên mất cảm giác đó rồi ~

"Quyết định vậy nha, mau lên xe về nhà ăn cơm, nếu không một lúc nữa Thiên Thiên sẽ đi muộn mất."

Sau khi Lục Lập Hành liên tục thúc giục.

Đại Hoàng cuối cùng mới lên xe.

Lục Thiên Thiên với Hi Hi, Nam Nam đã chào hỏi nhau, cũng lên xe.

Đứa nhỏ này còn nói, sẽ dẫn hai bạn nhỏ đi bắt cá!

Hi Hi với Nam Nam rất mong chờ.

Xe chạy về hướng về nhà, tạo nên một cảnh vui mừng!

...

Lục gia.

Lục Kiến Quốc sau khi rời đi, Chu Ngọc Hà liền bắt đầu nấu cơm.

Trong mấy ngày qua, cô vẫn luôn làm việc không ngừng nghỉ.

Lục Lập Vĩ đã nhiều lần nói cô nghỉ ngơi đi.

Nhưng cô cũng không muốn.

Dừng lại không nổi, đối với cô mà nói, thật sự là quá khó tiếp thu rồi.

Dù cho làm một số việc nhỏ trong nhà, Chu Ngọc Hà cũng rất là vui vẻ.

Đem cơm bắt xong.

Chu Ngọc Hà bắt đầu chuẩn bị xương sườn.

Những cái này, là đồ ăn cho Đại Hoàng.

Nhìn thấy Đại Hoàng càng ngày càng gầy, trong mắt Chu Ngọc Hà đều là đau lòng.

Luôn muốn bồi bổ tốt cho Đại Hoàng.

Nghe thấy có động tĩnh, Chu Ngọc Hà cũng không dừng lại động tác trong tay.

Cô buồn cười lẩm bẩm nói:

"Đại Hoàng hôm nay lại nghịch ngợm gì nữa phải không?"

Nhưng mà, Chu Ngọc hà lại không nghe thấy tiếng của Đại Hoàng.

Lúc này cô mới phát giác được có chút kỳ quái.

Tò mò nghiêng đầu qua chỗ khác, đã nhìn thấy Lục Lập Hành, cùng với đám người đi bên cạnh Lục Lập Hành.

Chu Ngọc Hà ngay lập tức kinh ngạc:

"Tiểu Hành Vãn Thanh, các em trở về rồi à?"

Cô hưng phấn đứng lên, muốn đến ôm em bé.

Cố Vãn Thanh nhanh chóng giữ nàng lại: "Chị dâu, đừng nhúc nhích, em đến! Chị ngồi đi, Lập Hành đã nói rồi, không thể cho chị dâu bất ngờ, chị dâu hiện tại chịu không được bất ngờ!"

"Ha ha, đừng lo lắng, chị làm gì yếu ớt đến như vậy chứ? mấy vị này là ..."

"Ồ, vị này chính là ông La, này là cháu gái của ông ấy La Mỹ Lan. . ."

Lục Lập Hành giới thiệu một vài người một lần.

Chu Ngọc Hà nhanh chóng quay lại dọn ghế cho bọn họ.

"Tiểu Hành, em trở về cũng không nói một tiếng, cơm chị không nấu đủ, em chờ một chút, chị lại đi Làm thêm chút."

"Ha ha ha, không vội chị dâu, để em nấu cho, chị ở cùng với Vãn Thanh đi, chăm sóc đứa nhỏ một chút."

Lục Lập Hành biết, nếu như mình nói để Chu Ngọc Hà nghỉ ngơi thật tốt, cô ấy chắc chắn sẽ không muốn.

Cho nên thẳng thắn nói cô chăm sóc đứa nhỏ.

Công việc này, Chu Ngọc Hà rất thích làm.

"Được rồi, để chị chăm sóc đứa bé, em đi làm! Ông La, nhà ông ai cũng rất đáng yêu, chờ chút, tôi lấy ít thức ăn ngon cho bọn họ."

Không ở không được Chu Ngọc Hà ôm em gái, lại đứng dậy đi vào trong phòng lấy bánh kẹp cho mọi người.

Đại Hoàng cũng ở bên cạnh, chơi với Hi Hi, Nam Nam.

Chỉ mới có mấy phút, bọn bọ đã thân quen được với Đại Hoàng.

Cố Vãn Thanh thì đi giúp Lục Lập Hành nấu cơm.

Bữa cơm này.

Làm rất nhanh.

Đợi Lục Lập Vĩ lúc trở về, cơm đã làm xong rồi.

Nhìn thấy Lục Lập Hành, lại là kinh ngạc một lúc.

Đợi sau khi ngồi xuống, Lục Lập Vĩ mời mọi người dùng cơm.

Lúc này mới nói:

"Nhà này em xem một chút, chuẩn bị xong rồi, đang đợi em trở về ở, anh nghe cha nói, căn nhà ở thị trấn cũng đã giải quyết xong rồi phải không?"

"Vâng, nó đã bị phá bỏ rồi, nhưng mà vẫn chưa xuống, anh cả, em trở về vừa lúc là muốn nói cho anh biết chuyện này."

Lục Lập Hành thuận tay gắp vài món cho Cố Vãn Thanh.

Nói nghiêm túc:

"Nhà ở thị trấn, tiền bồi thường tương đối nhiều, sau này anh với chị dâu cũng đến thị trấn ở, chia cho các anh một căn."

Lục Lập Vĩ vừa nghe vậy, nhanh chóng từ chối:

"Vậy cũng không được, cái kia là nhà của em, anh cả của em sẽ làm việc chăm chỉ, sau này tự mình mua một căn."

"Anh cả!"

Lục Lập Hành thả bát đũa xuống, giả vờ nghiêm túc:

"Cái gì mà của anh của em, chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa, nhà kia chúng ta cũng không thể ở mãi được, mấy đứa nhỏ vẫn còn đang đợi em trai em gái cùng chơi đấy, lầu trên lầu dưới, chúng ta cũng thuận tiện, ba mẹ cũng sẽ rất vui vẻ!"

"Hơn nữa, còn có điểm quan trọng nhất, thị trấn khoảng cách bệnh viện gần, sau khi chuyển tới cũng thuận tiện cho chị dâu đi khám, rủi ro sinh con cũng nhỏ hơn một chút, anh không vì mình cân nhắc, cũng nên suy nghĩ một chút cho chị dâu ..."

Mấy câu nói này của Lục Lập Hành, ngay lập tức khiến Lục Lập Vĩ á khẩu không biết nói gì.

Cố Vãn Thanh cũng ở bên cạnh nói:

"Tiểu Hành nói rất đúng, anh cả, chị dâu, em cũng nghĩ như vậy, biệt thự ở trong thôn em thấy xây cũng không tệ, nếu muốn quay về ở thì chúng ta trở về, thế nhưng lúc này sinh con, vẫn là nên vào trong huyện ở cho an toàn một ít!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment