Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 476 - Chương 476 - Hà Chấn Viễn Tới

Chương 476 - Hà Chấn Viễn Tới
Chương 476 - Hà Chấn Viễn Tới

Lục Lập Vĩ vẫn muốn phản bác, nhưng mà anh cảm nhận được rằng dù bản thân có nói gì đi nữa, thì Tiểu Hành và Vãn Thanh vẫn có thể nói tiếp được.

Cho nên anh không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu:

"Đến lúc đó lại nói!"

Sau đó, anh không đợi hai người bọn họ phản ứng mà đi hỗ trợ Chu Ngọc Hà.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:

"Hở? Anh cả..."

Nhưng mà Lục Lập Vĩ đã đi rồi.

La Thịnh Hành ở bên cạnh thấy như thế liền không nhịn được mà cảm khái:

"Ha ha ha, quan hệ của anh em hai đứa tốt thật đó!"

Ít nhất thì khi ở thành phố, La Thịnh Hành rất hiếm khi bắt gặp cảnh tượng trực tiếp tặng nhà như vậy.

"Đương nhiên rồi, nhờ có hai người ấy, mà cháu mới có thể rảnh tay làm những việc khác, bọn họ có ân rất lớn với cháu. Những thứ này là điều nên làm!"

"Ha ha ha, người biết trả ơn cũng là người rất tốt, cháu có uy danh rất lớn ở trong thôn này!"

La Thịnh Hành lộ ra ánh mắt hâm mộ nói.

Ông làm ăn nhiều năm như thế, có thể nói là không thẹn với lương tâm, tuy nhiên lại không làm được bằng một phần mười Lục Lập Hành.

"Cũng là nhờ bọn họ coi trọng."

"Ha ha ha."

La Thịnh Hành cười to, không nói tiếp nữa.

Người có thể làm được như thế mà vẫn khiêm tốn, ngoại trừ Lục Lập Hành ra có lẽ không còn người nào khác cả.

Bọn họ gấp gáp quay về, cho nên cơm trưa khá đơn giản, tuy vậy vẫn rất ngon.

Sau khi ăn cơm xong, La Thịnh Hành dẫn Hi Hi và Nam Nam đi dạo trong thôn với Lục Lập Hành .

Bởi vì có Đại Hoàng đi theo, cho nên cả Hi Hi và Nam Nam đều không đi cạnh La Thịnh Hành.

Việc này khiến cho La Thịnh Hành cực kỳ phiền muộn, nhưng mà cũng cực kỳ vui vẻ.

Cuộc sống ở nông thôn vừa thoải mái, vừa bình yên.

Ở hai bên đường, nơi vốn dĩ của những loại cây nông nghiệp, bây giờ toàn là những chiếc lều lớn.

Lúc tới La Thịnh Hành đã hỏi qua chuyện này.

Những chiếc lều lớn đó chính là những chiếc lều mà thôn dân thôn Lục Gia làm để trồng rau dưa, hoa quả. Kỹ thuật và công cụ, tất cả đều do Lục Lập Hành cung cấp.

Trên con đường đi tới đây, chỉ có điều kiện sống và những thứ khác ở thôn Lục Gia là khác biệt.

La Thịnh Hành mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy Lục Lập Hành thật sự rất vĩ đại.

...

Huyện Song Thành!

Đường đi lên núi.

Một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường cái.

Hà Chấn Viễn ngồi ở ghế bên cạnh tài xế gọi điện thoại.

Có điều, đợi một lúc lâu vẫn không có người bắt máy.

Hà Chấn Viễn có hơi bực mình.

"Lão La đang làm gì không biết? Chúng ta đã đến huyện thành rồi mà vẫn không thấy hắn đâu. Đây là cuộc gọi thứ năm rồi đấy!"

Kể từ khi tiến vào khu vực huyện Song Thành, Hà Chấn Viễn đã bắt đầu gọi điện cho người bạn cũ khi xưa kia.

Vốn dĩ ông định tạo bất ngờ lớn cho người kia, nhưng ai ngờ gọi điện thoại mãi mà vẫn không ai bắt máy, cho nên ông có chút bực mình.

Chu Văn Lang ngồi ở phía sau, nhịn không được mà cười:

"Hai người các ngươi trước kia cũng như thế, bây giờ cũng như thế, nhìn có giống hai ông chủ không hả?"

Hà Chấn Viễn lập tức phản bác:

"Hở? Ông chủ gì chứ, nghe nói là lão La đã về hưu rồi. Ha ha ha, bây giờ tên đó đã không còn là ông chủ nữa, tôi mới là ông chủ!"

"Ha ha!"

Chu Văn Lang vô cùng bất đắc dĩ nói:

"Ông đừng gọi cho lão La nữa, có lẽ ông ấy đang bận dắt chắt trai đi chơi rồi."

Hà Chấn Viễn lập tức hừ một tiếng:

"Hừ, chỉ có ông ta là có chắt trai thôi à!"

Ông vốn dĩ định nói 'tôi cũng có', nhưng lại thôi.

Thiên Thiên còn nhỏ, muốn có chắt có lẽ còn phải đợi khá lâu.

Tiểu Thiên Thiên ở bên cạnh nghe thấy thế liền nghi hoặc hỏi:

"Bà ơi, chắt là gì vậy ạ?"

Chu Văn Lang bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt của bé:

"Chắt là con của Thiên Thiên ở trong tương lai, là chắt của bà và ông cháu."

"Dạ."

Thiên Thiên có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói:

"Cháu hiểu rồi, vậy Thiên Thiên sẽ cố gắng thêm một chút, để ông và bà sớm ngày ôm được chắt."

"Ha ha ha ha."

Lời này khiến cho tất cả mọi người ở trên xe đều buồn cười.

Tài xế là một người do Hà Chấn Viễn tùy tiện tìm trong huyện thành.

Anh vui vẻ nhìn cả gia đình này:

"Nhà mọi người thật là thú vị. Ông chủ, ông đi tới thôn Lục Gia là để bàn chuyện hợp tác với bọn họ sao?"

Hà Chấn Viễn có chút sửng sốt.

"Mọi người đều biết thôn Lục Gia hả?"

Tài xế lập tức kiêu ngạo nói:

"Cũng không hẳn, bây giờ thôn Lục Gia chính là sự kiêu ngạo của toàn bộ huyện thành chúng tôi. Mỗi dịp Tết đến, bọn họ đều được các vị lãnh đạo lấy ra làm ví dụ điển hình để chúng tôi học hỏi!"

"Vậy à..."

Hà Chấn Viễn âm thầm dựng một ngón tay cái lên cho Lục Lập Hành.

"Cậu Lục đúng là lợi hại thật!"

"Cậu Lục? Là cậu Lục Lập Hành ở thôn Lục Gia sao?"

"Đúng vậy."

"Ha ha ha, xem ra quan hệ của hai người rất tốt, tiếc là tôi không biết cậu ấy, hy vọng có cơ hội có thể nhìn thấy cậu ấy!"

Hà Chấn Viễn nghi hoặc hỏi:

"Chú không biết?"

Biết thôn Lục Gia lợi hại, tại sao có thể không biết Lục Lập Hành.

"Ừ, không biết, tôi biết tới cậu ấy bởi vì tôi là người trấn Lâm Thủy, cách nơi đó khá gần. Cậu Lục là người khá điệu thấp, cậu ấy còn đặc biệt dặn các vị lãnh đạo rằng, lúc khen ngợi không cần phải nhắc tới tên của cậu ấy, cho nên các lãnh đạo gần như chỉ có thể nói về thôn Lục Gia."

"Rất nhiều người cho rằng, thôn Lục Gia có thể được như thế là nhờ thôn trưởng Lục Gia, nhưng thực ra không phải!"

"Nếu như tôi có cơ hội được nhìn thấy cậu Lục, tôi có lẽ cũng có thể học được một vài chiêu."

"Ha ha ha ha!"

Hà Chấn Viễn nghe xong liền cười to.

"Đây đúng là tác phong của cậu Lục."

"Lần này nếu như may mắn, thì có lẽ sẽ nhìn thấy cậu ấy. Điều đáng tiếc đó chính là lão La, tôi vốn định giới thiệu cậu Lục với ông ấy. Ông ấy bỏ lỡ một người tốt như thế cũng không thể trách tôi được."

"Ha ha."

Chu Văn Lang cũng cười.

Tiểu Thiên Thiên cũng cười theo khanh khách.

Lúc nhìn thấy những dãy núi trùng trùng điệp điệp, bé lập tức vui vẻ đứng lên nhìn ra bên ngoài!

Đối với bé, tát cả mọi thứ ở trên núi đều vô cùng mới lạ, xinh đẹp.

Thỉnh thoảng bé còn kéo Chu Văn Lang ngắm cảnh cùng mình.

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian cứ thế mà trôi qua.

Thôn Lục Gia rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Tài xế vốn đã lái xế trong tâm trạng vô cùng hứng khởi, hiện tại càng hăng hái hơn:

"Ha ha ha, ông chủ Hà, nếu ông thật sự tiến vào trong thôn Lục Gia để gặp cậu Lục, thì đừng quên tiến cử tôi đó, tiền xe hôm nay của mọi người coi như miễn phí."

"Được được được, không thành vấn đề! Có điều, không cần phải miễn phí, mọi người đều không dễ dàng!"

Hà Chấn Viễn cũng cực kỳ vui vẻ.

Khoảng cách từ lần gặp mặt trước tới bây giờ đã trôi qua rất lâu rồi.

Con của cậu Lục cũng ra đời rồi nhỉ?

Chắc chắn cũng dễ thương giống như Thiên Thiên vậy.

Không biết Cẩu Gia có tham gia chăm em hay không, nếu như mà tham gia, nói không chừng còn khá lì lợm.

Hà Chấn Viễn bắt đầu nghĩ tới cảnh tượng ở chung giữa Đại Hoàng và các bé con.

Nhưng vào lúc này, ông bỗng nhiên nghe thấy, Tiểu Thiên Thiên đứng ở bên cạnh nói to:

"Ông ơi, ông mau nhìn kìa, đó là chị Thiên Thiên!"

"A, Cẩu Gia cũng ở đó, Cẩu Gia cũng ở đó, Cẩu Gia thật là lớn."

"Hở? Hai em bé ở bên cạnh Cẩu Gia là ai vậy?"

"Không không không, là 4 bé, 4 bé. Hu hu, Cẩu Gia có phải không còn nhớ Thiên Thiên nữa hay không?"

Trong mắt Tiểu Thiên Thiên tràn đầy sự ưu sầu...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment