Lục Lập Hành và mấy người La Thịnh Hành đi tới đi lui một hồi, quên luôn cả thời gian.
Cả đời này cũng đã sắp đi tới hồi kết nhưng La Thịnh Hành lại chưa từng cảm thấy thoải mái như thế này bao giờ.
Hắn rất thích hoàn cảnh nơi này, không có ai sợ hãi hắn, tất cả những người nhìn thấy hắn trên đường đều thân thiện chào hỏi.
Đi ròng rã tới tận xế chiều nhưng hắn cũng không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Các bảo bảo bên người cũng đi theo chơi, so với lúc ở trong thành phố còn điên cuồng hơn nhiều!
Nhưng La Thịnh Hành cũng không tính quản chúng nó. Trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, náo nhiệt lại đáng yêu.
Lúc này đã thấy mặt trời sắp xuống núi.
La Thịnh Hành bây giờ mới phản ứng ra: “Ồ, đã sáu giờ rồi sao? Thật ngại quá, thật ngại quá cậu Lục, đã trễ thế này rồi, cậu có muốn trở về hay không?”
“Không sao cả, đồ cho bảo bảo đều đã có đủ cả rồi, với cả, chúng nó cũng không muốn trở về.”
“Ha ha, tôi là muốn ở lại thôn của các cậu luôn đấy, tôi cũng không muốn về, chỗ này quá đẹp!”
Nói rồi, La Thịnh Hành giơ ngón cái với Lục Lập Hành, nói.
“Có điều vẫn là nên trở về thôi, một lát nữa chúng nó cũng sẽ đói bụng, đi thôi, ngày mai chúng ta lại đi dạo tiếp.”
“Vậy cũng được.”
Lục Lập Hành gật gật đầu, lúc này mới quay lại gọi Đại Hoàng đang chơi đến quên cả trời đất: “Đại Hoàng, về nhà thôi!”
Đại Hoàng và Thiên Thiên, Hi Hi, Nam Nam đang cùng chơi đùa cùng hai bảo bảo nghe vậy, quay đầu nghẹn ngào kêu hai tiếng, sau đó mới tiếc nuối quay người đi về nhà.
Nó không hề mảy mảy ý thức được rằng trên đầu và trên mặt mình đều bị hai đứa nhỏ Thiên Thiên và Hi Hi kẹp đầy kẹp tóc lên, còn thoa cả phấn màu hồng lên hai quai hàm khiến chúng đỏ bừng.
Đương nhiên, hai quai hàm đỏ này là Cố Vãn Thanh làm cho nó, đều là do trước kia mua tiện tay, giờ đã quá hạn.
Vốn là muốn cho hai đứa nhỏ làm đồ chơi chơi, dùng để vẽ tranh cũng được, không nghĩ tới cuối cùng lại soàn soạt lên thân Đại Hoàng.
Đại Hoàng còn tỏ vẻ không có gì vui bằng, cái đầu nhỏ nhắn hoàn toàn không thèm để ý chút nào, lúc đi bộ về còn có chút đắc ý.
Điều này khiến Lục Lập Hành và La Thịnh Hành cười như điên.
La Thịnh Hành chỉ chỉ Đại Hoàng:
“Ha ha ha, chó nhà cậu vẫn luôn nghe lời như vậy sao?”
“Không, không, không, không phải!”
Lục Lập Hành lập tức lắc đầu: “Trước kia, thằng nhóc này còn ngạo kiều, đại khái là vì cháu một thời gian dài không ở nhà, bọn nhỏ cũng không cho trở về, cho nên giờ hẳn là buông thả bản thân đi?”
“Ha ha ha ha, thú vị, đi, chúng ta cũng mau mau một chút.”
“Được.”
Lục Lập Hành gật đầu.
Thế mà, ngay lúc hai người chuẩn bị xuất phát, Lục Lập Hành đột nhiên nghe thấy tiếng hô to:
“Cậu Lục!”
Lục Lập Hành sững sờ, quay đầu, đang định đáp lại thì đã nghe thấy người kia hô tiếp:
“A? Lão La, sao ông cũng ở đây vậy? Ông… Ông thế mà lại quen biết cậu Lục?”
Hà Chấn Viễn ngây người!
Vừa mới gọi xong mấy đứa nhỏ như thường lệ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy Lục Lập Hành, sau đó liền vội vàng ra hiệu cho tài xế dừng xe.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới cái người đi bên cạnh Lục Lập Hành hắn cũng lại thấy mười phần quen mắt.
Vậy mà lại là La Thịnh Hành.
Hà Chấn Viễn dọc con đường luôn tràn đầy chờ mong cho lão La kinh hỉ, giờ toàn bộ biến mất, vẻ mặt mờ mịt lại chấn kinh.
“Ông… Các cậu…”
La Thịnh Hành cũng không nghĩ tới Hà Chấn Viễn lại đến nhanh như vậy.
Theo như trước kia thì xuất phát từ tỉnh thành vào buổi sáng thì giờ này buổi chiều đến huyện thành là chuyện không thể.
Nhưng giờ nhìn Hà Chấn Viễn ngồi xe ở đây, La Thịnh Hành đại khái đã hiểu ra.
Thằng nhóc này thế mà gọi xe đến thôn Lục gia.
Này chính là bỏ hết toàn bộ tiền vốn mà!
La Thịnh Hành nghĩ tới đây, lập tức cười ha hả:
“Ha ha ha, lão Hà à, ông đã đến rồi sao, nhanh đấy nhỉ?”
Bây giờ đến phiên Lục Lập Hành ngây người.
“Ông chủ Hà, ông La, hai người quen nhau sao?”
“Ha ha ha, đúng vậy, đương nhiên là quen biết rồi!”
La Thịnh Hành vừa nói vừa đi lên phía trước đón tiếp Hà Chấn Viễn: “Ông này còn nói muốn tới huyện Song Thành giới thiệu cậu với tôi đấy, không nghĩ tới thế mà tôi lại tới trước một bước, đúng là có chút không phải rồi!”
Hà Chấn Viễn mặt đen lại càng đen hơn:…
Rốt cuộc là ai không phải cơ?
Cái ông này còn đứng đó mà châm chọc.
Nhưng ở trước mặt Lục Lập Hành, Hà Chấn Viễn cũng không tiện nói gì, đành phải lúng túng cười: “Cái kia, tôi cũng không biết hai người quen nhau, cậu Lục, là lỗi của tôi, lỗi của tôi! Cái lão La này, thật sự là không đáng tin cậy chút nào, nói tới tìm cậu mà cũng không thèm đợi tôi! Tôi hôm qua đã gọi điện nói với ông ấy rồi mà!”
“Ha ha!” Lục Lập Hành cũng coi như hiểu ra niềm vui thú của hai người này, hắn cũng không vạch trần hai người:
“Không ạ, là cháu hôm nay cứ nhất quyết lôi kéo ông chủ La đây tới sớm hơn một chút, ông chủ La trước đó cũng nói là muốn chờ thêm một chút ạ!”
“Ha ha, cậu Lục, cậu không cần nói giúp tôi, tôi chính là cố ý không đợi ông ấy.”
Hà Chấn Viễn:…
Hắn nắm chặt tay, rồi lại buông ra, sau đó nhìn về phía Đại Hoàng và mấy đứa nhỏ đứng bên kia.
“Thiên Thiên, đến giới thiệu với ông nội chút nào? Hai trẻ sơ sinh ở trong xe này là cháu trai và cháu gái của Thiên Thiên đúng không nào?”
“Vâng ạ, đúng vậy đúng vậy!”
Lục Thiên Thiên đáng yêu vui vẻ gật đầu.
“Hai cháu Hi Hi và Nam Nam là cháu trai và cháu gái của ông nội ông La, Thiên Thiên, đến chơi cùng các bạn nhé!”
Thiên Thiên vừa xuống xe, ở bên cạnh Chu Văn Lan vẫn còn có chút ngượng ngùng, nghe thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh mấy đứa nhỏ, lại bắt đầu một trận chơi mới.
Hà Chấn Viễn mắt đầy hâm mộ:
“Coi như không tệ, coi như không tệ, lão La, ông cũng coi như không tệ đấy!”
“Cũng đúng vậy, không giống một vài người, chờ ôm chắt trai còn sớm đây ~”
Hà Chấn Viễn:…
Thật đúng là muốn ném giày mà…
Chu Văn Lan thấy hai người cứ tranh cãi mãi, cũng có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, anh La, ông Hà suốt một đoạn đường đều nhắc đến anh đấy, anh cũng tha cho ông ấy chút đi?”
“Được rồi được rồi, đã vậy thì tôi bỏ qua vậy, đi đi đi, đi về ăn cơm thôi.”
La Thịnh Hành hoàn toàn không coi mình là người ngoài, đi ở phía trước dẫn đường.
Hà Chấn Viễn cũng hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định đuổi theo.
Đúng lúc này, ông đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Hà Chấn Viễn vội vàng quay người, gọi cậu tài xế đã xuống xe nhưng vẫn đứng đó không dám tới quấy rầy tới: “Đúng rồi, cậu Lục, giới thiệu với cậu, đây là fan của cậu đây!”
“A? Fan?”
“Ha ha ha, đúng vậy, là cậu tài xế đây, cậu này họ Viên, cũng là người trần Lâm Thuỷ các cậu, suốt dọc đường cứ luôn miệng sùng bái cậu suốt, còn nói với tôi nhất định phải giới thiệu với cậu một chút.”
Lục Lập Hành hơi sững sờ:
“Họ Viên? Người ở Tiểu Viên Trang sao?”
Toàn bộ trần Lâm Thuỷ cũng chỉ có thôn trang Tiểu Viên có người họ Viên thôi.
Đó là thế gia vọng tộc ở đó.
Tài xế vội vàng đi lên: “Vâng vâng vâng, đúng vậy, tôi là người ở Tiểu Viên Trang, tên là Viên Kim Quý! Là một tài xế taxi!”
Lục Lập Hành gật gật đầu, vội vàng đi lên: “Chào anh chào anh, thôn trang Tiểu Viên của các anh năm nay thế nào rồi? Trưởng thôn trang có khoẻ không ạ?”
Nói tới cái này, Viên Kim Quý không khỏi thở dài: “Cậu cũng biết ông ấy mà, cũng không hề tốt đẹp gì, sầu đến bạc đầu. Chỗ chúng tôi bên kia chuyện buôn bán dược phẩm cũng có chút khó khăn, thôn trưởng Lục, hôm nay tôi thực ra cũng không có ý quấy rầy, nhưng mà cậu hiểu cao biết rộng, không biết có thể xem xem việc buôn bán của bọn tôi còn có thể vớt vát được chút nào hay không?”
------
Dịch: MBMH Translate