Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 478 - Chương 478 - Thôn Trang Tiểu Viên

Chương 478 - Thôn Trang Tiểu Viên
Chương 478 - Thôn Trang Tiểu Viên

Thôn trang Tiểu Viên này là thôn làng cách thôn Lục gia xa nhất, cũng là thôn làng nằm sâu trong núi nhất.

Đường thôn ở bên nó còn trắc trở nguy hiểm hơn nhiều so với ở thôn Lục gia.

Điều này dẫn đến việc lương thực có thể trồng ở bên đó cực kì ít ỏi.

Ngược lại, bởi vì ở gần trên núi cho nên có một số loại lâm sản quý hiếm.

Ví dụ như Tiểu Sài Hồ.

Hoặc ví dụ như Thiên Ma, và một số loại thảo dược trân quý khác như Ngũ Vị Tử.

Trước kia, thôn trưởng thôn trang Tiểu Viên thường mang thôn dân lên núi khai phát những thứ này, đem về bán lấy tiền.

Dược liệu mà, dù sao cũng được giá hơn lương thực một chút, vì vậy cho nên mức sinh hoạt của họ trong toàn bộ trấn Lâm Thuỷ cũng không tính là hạng chót.

Nhưng bắt đầu từ năm trước, bởi vì dân số tăng lên, cộng thêm việc khai phát thảo dược trên núi thời gian dài, cho nên nghe nói dược liệu ở thôn trang Tiểu Viên càng ngày càng ít.

Thôn trưởng thôn trang Tiểu Viên cuối cùng đưa ra một biện pháp, để cho thôn dân tự trồng thảo dược.

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy cực kì đáng tin, lập tức bắt tay vào làm.

Họ đi lên núi tìm hạt giống, sau đó tìm một nơi điều kiện hoàn cảnh tương tự, gieo trồng hạt giống.

Bởi vì tất cả mọi người đều cực kì có lòng tin, cho nên lượng vốn đầu vào bỏ ra cũng tương đối cao.

Người thôn trang Tiểu Viên vốn cũng không phải là có tiền gì. Đầu xuân năm nay đúng ra là mùa vụ thu hoạch thảo dược, thế nhưng phần lớn thảo dược họ trồng lại không nảy mầm, giống như toàn bộ đều đã chết hết rồi vậy. Những cây nảy mầm được thì lại cũng không tốt giống như những cây mọc tự nhiên trên núi, cực kì gầy yếu.

Điều này khiến tất cả mọi người sầu chết.

Toàn bộ thôn làng, gần như là nhà nào cũng làm như vậy, người cả thôn chờ suốt một năm để lấy cơm ăn, bây giờ căn bản không biết nên làm gì mới phải.

Thôn trưởng thôn trang Tiểu Viên, Viên Đức Cương, liền tới tìm Lục Lập Hành, muốn nhờ hắn giúp đỡ một chút.

Trước đó không lâu Lục Lập Hành cũng có nghe qua tin tức này.

Nhưng sau này, vì bản thân hắn bận quá, vừa thi bằng lái vừa chăm con ở tỉnh thành, khiến sự kiện này chậm trễ đi nhiều.

Hôm nay, gặp được người thôn trang TIểu Viên, hắn mới đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện quan trọng như vậy, liền vội vàng hỏi thăm.

“Được, chờ tôi hai ngày, xong việc tôi sẽ qua bên đó xem một chút, có điều tôi cũng không dám hứa chắc có thể hoàn toàn cứu sống được mùa vụ, những thứ dược liệu này, tôi cũng chưa tiếp xúc qua bao giờ.”

Viên Kim Quý nghe xong lời này liền vui vẻ nở nụ cười:

“Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm tạ cậu, nếu như thực sự không có cách gì, vậy đó cũng là do mệnh của chúng tôi không tốt, không trách cậu, cái kia, vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, mọi người cứ làm việc trước đi, tôi đi trước, đi trước đây, hì hì ~”

Lúc Viên Kim Quý rời đi, trên mặt còn lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hà Chấn Viễn muốn đi tới trả thù lao cũng bị hắn từ chối, căn bản cũng không cho Hà Chấn Viễn cơ hội làm gì, lên xe liền muốn chạy!

Cuối cùng lại bị Lục Lập Hành ngăn cản: “A, anh chờ một chút.”

Hà Chấn Viễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội, kín đáo trả tiền công cho Viên Kim Quý.

Viên Kim Quý vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu chủ Lục, ông chủ Hà, cái này…. Thật sự không cần đâu, mà sao cậu chủ Lục lại cản tôi nữa?”

Lục Lập Hành thấy bộ dáng này của hắn, có chút muốn cười:

“Không phải, tôi không phải là vì cái này, tôi là có chút chuyện khác, anh chờ tôi một chút.”

Nói rồi, hắn liền xoay người đi tới một căn nhà ở gần đó.

Trong lúc mấy người còn đang mơ hồ đứng đó, Lục Lập Hành rất nhanh đã đi ra từ căn nhà kia.

Chỉ thấy trong tay hắn cầm một cái bình được bịt kín.

Hắn đưa cái bình cho Viên Kim Quý, nói: “Cái này anh cầm lấy, đây là phân bón cây lương thực dùng ở làng chúng tôi, anh về trước dùng cái này thử một chút xem có được không.”

Đây là nước Linh Trì mà Lục Lập Hành vừa mới chuẩn bị.

Viên Kim Quý thấy vậy liền trừng lớn hai mắt, nghĩ nghĩ lại không dám nhận lấy: “Cái này…. Cái này sao có thể được? Cái này thế nhưng đều là bí mật kinh doanh của cậu, cậu dựa vào cái này kiếm tiền, chúng tôi không thể lấy không được. Cậu chủ Lục, vẫn là đợi đến khi nào cậu rảnh, tới nói chuyện với thôn trưởng chúng tôi về vấn đề thù lao một chút, sau đó lại cho chúng tôi, nhưng vậy chúng tôi mới có thể an tâm một chút được.”

“Không cần không cần, chỗ này cũng không nhiều, chỉ là thử một chút mà thôi, nếu như được thì chúng ta lại bàn tiếp cũng không muộn! Anh cứ cầm lấy đi, anh hẳn là cũng không muốn nhìn thôn dân của mình ngày nào cũng mặt ủ mày chau chứ?”

Nói cũng đã nói tới mức này, Viên Kim Quý đành phải nhận lấy.

Hắn thật sự là không nhìn nổi.

Mặc dù mình ở bên ngoài chạy xe có thể kiếm lời được ít tiền, nhưng những người khác thì không giống vậy!

Người sống ở trên núi, tư duy cũng khép kín hơn.

Mỗi lần nhìn thấy chỗ dược liệu mình trồng kia, kiểu gì cũng có người muốn khóc cũng không khóc nổi, cảm thấy cuộc sống này thật vô vọng.

“Cái này, vậy thì cảm ơn cậu chủ Lục trước, chờ tôi về nói chuyện với thôn trưởng, nếu như có hiệu quả, nhất định sẽ bảo thôn trưởng cho cậu một thù lao phù hợp.”

Nói xong, Viên Kim Quý liền nhân lúc Hà Chấn Viễn không chú ý, nhanh chóng nhét tiền vào tay ông:

“Ông chủ Hà, tiền này tôi không lấy, ngài đưa cho cậu chủ Lục đi, coi như là giúp tôi mời cậu chủ Lục ăn một bữa cơm.”

Lần này, mấy người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng lái xe chạy đi, không cho mọi người bất kì một cơ hội phản ứng nào.

Hà Chấn Viễn bất đắc dĩ, đành phải đưa tiền cho Lục Lập Hành:

“Cậu Lục, tôi đây cũng không có cách nào…”

Lục Lập Hành cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn chỉ buồn cười nói: “Đi thôi, cầm mua chút đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.”

“Vậy cũng được ~”

Mấy đứa nhóc con nghe thấy lời này liền vui vẻ nhảy dựng lên.

“Tốt quá ~”

“Có đồ ăn vặt rồi !”

Đại Hoàng thấy vậy cũng nhảy dựng lên theo.

Đại Hoàng hẳn là cũng có đồ ăn vặt đi?

Lục Lập Hành yên lặng thở dài: “Ai, đúng là một lũ ham ăn mà.”

Mấy người một đường cười cười nói nói, đi tới quầy bán quà vặt.

Mua đồ ăn vặt xong, bọn họ lại cùng nhau quay về nhà.

Mấy người La Mỹ Lan đang ở trong nhà nấu cơm, bọn họ trở về cũng vừa lúc có đồ ăn đang chờ.

Trên đường, Lục Lập Hành tò mò nhìn Hà Chấn Viễn:

“Ông chủ Hà, sao lần này anh lại đến thôn Lục gia vậy?”

“À, cái này à, ha ha ha ha, tôi là tới cảm tạ cậu.”

“Cảm tạ tôi?”

Lục Lập Hành ngây người.

Hà Chấn Viễn tiếp tục nói: “Đúng vậy, trước đó không phải cậu bảo tôi về xem xét, nói kem kia có vấn đề sao, cậu đoán đúng rồi, thật sự có vấn đề, tôi tra theo ngọn nguồn lên, hơn nửa năm qua cũng coi như đã giải quyết xong, chuyện này à, vẫn luôn đặt ở đáy lòng tôi, thật sự là không yên tâm, giờ thì tốt rồi, cũng đã an tâm hơn, mọi chuyện ổn thỏa rồi, cho nên vẫn luôn muốn trở về cảm ơn cậu.”

“Ông chủ Hà khách khí rồi, không cần phải vậy đâu ạ.”

“Ha ha ha, có điều cậu Lục à, ngoại trừ chuyện này, tôi còn có một vài chuyện khác muốn nhờ cậu nữa.”

La Thịnh Hành ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, cuối cùng không nghe nổi nữa.

Ông yên lặng liếc mắt nhìn Hà Chấn Viễn:

“Ông xem bản thân ông chút đi, lão Hà, thật vất vả mới đi được một chuyến, sao lại có nhiều chuyện thế chứ? Ông cao tuổi thế này rồi mà không định về hưu đi à?”

Hà Chấn Viễn cũng mười phần bất đắc dĩ:

“Ông cho rằng tôi giống ông, chưa gì đã đi an hưởng tuổi già như vậy sao!” Nói rồi Hà Chấn Viễn cũng yên lặng liếc mắt nhìn lại:

“Tôi tới tìm cậu Lục là có chuyện khẩn cấp có được hay không?”

“Được rồi được rồi, ông cứ nói đi, tôi nghe xem là chuyện gì tốt.”

Hà Chấn Viễn lúc này mới nói:

“Là như này, cậu Lục, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có muốn lên lịch trình phát triển không? Những thứ rau xanh kia của cậu, cùng các loại hoa quả cậu trồng nữa, ở tỉnh thành có rất nhiều người ưa thích, hồi trưa tôi gặp một vài người coi quả nhà cậu trồng như bảo bối bảo bối, còn không nỡ cho người khác thử!

Lúc ấy tôi đã tự hỏi vấn đề này, cũng không thể cứ ở mãi huyện Song Thành được mà!

Vừa lúc tôi cũng đang rảnh, nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thu xếp.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment