Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 479 - Chương 479 - Mục Đích Thực Sự Của Hà Chấn Viễn.

Chương 479 - Mục Đích Thực Sự Của Hà Chấn Viễn.
Chương 479 - Mục Đích Thực Sự Của Hà Chấn Viễn.

Đây mới là mục đích thực sự của Hà Chấn Viễn.

Lục Lập Hành đã giúp đỡ hắn rất nhiều.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ làm sao mới có thể báo đáp lại? Dù sao những việc này cũng liên quan đến danh tiếng và công việc kinh doanh của hắn suốt quãng đời còn lại.

Suy nghĩ thật lâu, Hà Chấn Viễn mới nghĩ đến biện pháp này.

Sợ ở trong điện thoại nói không rõ ràng, nên hắn đành trực tiếp tới Lục gia thôn.

Thuận tiện, cũng nhìn xem thử ở Lục gia thôn có thứ gì tốt khác có thể mua cùng không ... à, mua đi.

Này vừa nói, La Thịnh Hành vốn đang tranh cãi với Hà Chấn Viễn cũng trở nên nghiêm túc.

"Đúng vậy, Lục huynh đệ, kỳ thực tôi cũng muốn nói, thế nhưng sợ cậu không nỡ bỏ vợ con cậu được, kỳ thực, có thể đưa bọn họ đi cùng với cậu được, sự nghiệp chậm rãi lên, là có thể ở bên kia định cư, nếu như cậu không muốn định cư, còn có thể trở về, đúng rồi, các cậu đang bán nhà ở Lục gia thôn đúng không? Tôi muốn mua một căn nhà ở đây, lúc không có chuyện gì thì tới đây ở."

"Ha ha."

Mọi người ngay lập tức bật cười.

"Đúng vậy Lục huynh đệ, cậu suy nghĩ một chút."

Lục Lập Hành yên lặng thở dài.

Bọn họ nói cũng đúng.

Suy cho cùng, huyện Song Thành quá nhỏ, việc phát triển sự nghiệp cũng có hạn chế.

Nếu như muốn làm tốt hơn, cũng chỉ có thể đến thành phố lớn.

"Tôi sẽ suy nghĩ."

"Ừm!"

Hà Chấn Viễn gật đầu: "Cậu có thể tìm một người phụ trách ở tỉnh lỵ, người này sẽ chịu trách nhiệm về việc kinh doanh ở tỉnh Lỵ, giúp cậu chia sẻ một phần gánh nặng sau này, cậu muốn làm bất cứ cái gì đều được. Lúc mới bắt đầu sẽ hơi khổ cực một chút, nhưng tôi tin rằng, cậu rất nhanh có thể bắt đầu, đến lúc đó, chúng ta liền có thể ở tỉnh thành ăn rau tự nhiên nguyên chất của cậu rồi."

"Ha ha, lão Hà lão Hà, đây mới là mục đích chính của ông đúng không?"

La Thịnh Hành liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Chấn Viễn.

Hà Chấn Viễn cũng bật cười.

Kỳ thực, đây cũng là một trong những mục đích của hắn.

Từ khi đến Lục gia thôn ở một thời gian, sau khi trở về, luôn cảm thấy trong nhà cái gì cũng không dễ ăn.

Hắn thực sự rất nhớ hương vị ở đây.

Lục Lập Hành cũng không vạch trần bọn họ.

Nhưng chuyện này, nhất định phải trở về thương lượng với Cố Vãn Thanh một chút.

Về đến nhà, quả nhiên cơm đã làm xong.

Nhìn thấy Hà Chấn Viễn, những người khác sửng sốt một chút, sau đó chào hỏi, rất nhanh ngồi xuống.

Một bữa ăn, thêm vào các em bé ăn đều đặc biệt hài lòng.

Buổi tối.

Lục Lập Vĩ đi sắp xếp chỗ ở cho gia đình Hà Chấn Viễn với La Thịnh Hành.

Chu Ngọc Hà cũng có tật xấu giống như Cố Vãn Thanh, thích ngủ.

Cô ấy rất sớm đã ngủ.

Thiên Thiên với Hi Hi, Nam Nam cùng nhau dọn nệm ra đất nằm.

Vãn Vãn với Khanh Khanh chưa ngủ bị những người khác vây vào giữa.

Không thể không nói, trẻ con chính là có một loại ma lực đặc biệt.

Đó chính là đối với trẻ con, có sức hấp dẫn trí mạng.

Dù bọn họ có làm ồn ào như thế nào, bọn nó cũng không khóc.

Trái lại còn chơi rất vui vẻ.

Đại Hoàng đương nhiên cũng lăn lộn cùng với bọn họ.

Cố Vãn Thanh ngồi ở trong sân, nhìn một màn này.

Khóe miệng hàm lên nụ cười.

Lục Lập Hành thấy vậy, đi tới bên cạnh cô.

Từ phía sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Cố Vãn Thanh đã sớm nhận ra là hắn đến, cũng nhẹ nhàng tựa đầu về phía sau.

Thuận thế tựa vào bả vai Lục Lập Hành:

"Hết bận rồi à?"

Trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, Lục Lập Hành thư thái nheo mắt lại.

Nhẹ nhàng nói:

"Ừm, hết bận rồi."

Cố Vãn Thanh cười ngọt ngoài: "Ừm, vậy nghỉ ngơi một lát nhé?"

"Được."

Sự náo nhiệt trong phòng hoàn toàn trái ngược với sự yên tĩnh của bọn họ.

Một lúc sau.

Lục Lập hành mới nhớ tới hôm nay hắn có chuyện muốn nói với cô.

Thế là, hắn mở miệng nói:

"Vãn Thanh ..."

Nhưng mà.

Không chờ hắn nói chuyện, Cố Vãn Thanh đã lên tiếng:

"Em đồng ý việc anh đến tỉnh thành phát triển."

"Hả? Em biết?"

Lục Lập Hành ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem ai đã nói với cô nhanh như vậy.

Cố Vãn Thanh lại cười nói:

"Thiên Thiên vừa rồi nghe được, trở về liền nói cho em biết."

"Ồ, là Thiên Thiên ..."

Hắn còn tưởng rằng, là có người ở phía sau cố ý nói với cô.

Nếu là Thiên Thiên, vậy khẳng định là vô tình.

Cái cô nhóc này ...

"Ừm."

Cố Vãn Thanh xoay người lại, ôm lấy Lục Lập Hành:

"Lập Hành, em không muốn trở thành người trói buộc anh, anh muốn làm gì liền đi làm cái đó, em với bọn nhỏ, đều sẽ chờ anh ở nhà."

"Tỉnh thành bên kia, sẽ có nhiều cơ hội hơn, về sau, anh còn có thể đi đến những thành phố lớn khác nữa, yên tâm, em đều sẽ đưa con đi cùng với anh."

"Trừ phi, trừ phi anh không cần bọn em nữa ..."

Cố Vãn Thanh hít hít cái mũi.

Những lời này khiến Lục Lập Hành sợ hãi.

Hắn vội vàng nói: "Em nói lời ngu ngốc gì vậy? Sao anh có thể không cần em nữa chứ?"

"Vậy thì tốt rồi, em cũng không còn lo lắng gì, cho nên, anh muốn làm gì thì đi làm đi, chồng của em, nhất định là so với người đàn ông nào cũng đều ưu tú hơn, không nên mai một ở trong huyện thành nhỏ này."

"Anh thành công, em cũng sẽ rất vui vẻ!"

Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với cô.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, tâm trạng Cố Vãn Thanh vô cùng tốt.

Lục Lập Hành nhìn cô, trong mắt tràn đầy sủng nịch:

"Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Cố Vãn Thanh gật đầu:

"Ừm, đã sớm nghĩ kỹ lạp~ "

"Được, vậy anh đi tỉnh thành, em phải đi cùng, mặt khác, nếu như đã quyết định đi, anh muốn mua nhà ở bên kia. Như vậy thuận tiện hơn một ít."

"Không thành vấn đề!"

Cố Vãn Thanh gật đầu: "Muốn mua cái gì liền mua cái đó."

Lục Lập Hành nhéo nhéo lỗ mũi của cô:

"Được!"

Sau đó, hắn liền ôm chặt lấy Cố Vãn Thanh.

Nằm trong vòng tay ấm áp này, Cố Vãn Thanh cũng cảm thấy an lòng.

Nhưng một lát sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu, truyền đến một tiếng thở dài.

Cố Vãn Thanh có chút sửng sốt.

"Làm sao vậy?"

Lục Lập Hành nói: "Cần phải tìm một người phụ trách tỉnh Lỵ, nhưng anh còn chưa nghĩ ra được ai thích hợp."

Muốn đi tỉnh thành, tất nhiên phải rời khỏi quê hương.

Chí ít bây giờ anh cả là không làm được, chị dâu đang mang thai, hắn còn phải quản lý chuyện kinh doanh của gia đình.

Lập Chính còn chưa tốt nghiệp.

Tỉnh thành bên kia, hắn cũng không tiện làm phiền La Thịnh Hành với Hà Chấn Viễn.

Quả thực có chút phiền phức.

Cố Vãn Thanh chớp mắt một lát, cười nói:

"Em đang nghĩ đến một người."

"Ai?"

Cố Vãn Thanh cố ý hạ giọng, kéo đầu Lục Lập Hành xuống.

Ở bên tai của hắn, thì thầm một cái tên.

Lục Lập Hành lần nữa sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười:

"Anh sao lại không nghĩ tới chứ, đích thật là một ứng cử viên sáng giá, ngày mai anh sẽ đi hỏi thử."

"Ừ."

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, Lục Lập Hành không nhịn được cảm khái:

"Vãn Thanh, em thực sự là quá tuyệt vời, Lục Lập Hành anh có tài cán gì, có thể lấy được một người vợ tốt như em chứ."

Cố Vãn Thanh cũng cười khúc khích:

"Vậy sao anh còn không khen thưởng cho em?"

"Hả? Khen thưởng? Em muốn phần thưởng gì? Nếu không, một nụ hôn thì như thế nào?"

Nói xong, Lục Lập Hành liền muốn hôn xuống.

Cố Vãn Thanh nghịch ngợm né tránh:

"Phi phi phi, không muốn không muốn không được, thay cái khác!"

"Không được, anh cũng không đổi!"

Lục Lập Hành rất vui vẻ.

Cố Vãn Thanh lùi lại, hắn liền đuổi theo về phía trước.

Trong lúc hai người đùa giỡn, hai người đều thở dồn dập.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mặt Cố Vãn Thanh trong nháy mắt chợt đỏ ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment