Mỗi lần Viên Đức Cương nghĩ tới việc đó liền cảm thấy cực kỳ áy náy. Chỉ vì ông mà lợi nhuận năm nay của cả thôn không tốt. Những đứa bé kia còn có thể vì vậy mà bỏ học.
Ông biết rất rõ đối với những em bé trong núi, việc được đến trường quan trọng tới mức nào. Đó có thể là con đường duy nhất có thể giúp bọn họ đi ra bên ngoài.
Thế nhưng, dù cho ông cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh hiện tại.
Nội tâm Viên Đức Cương dường như bị khoét một lỗ to, không ngừng chảy máu.
Trời càng ngày càng tối.
Ông cứ đứng yên như thế không nhúc nhích.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng thời tiết ban đêm vẫn có chút lạnh.
Tuổi tác của Viên Đức Cương cũng đã lớn. Không lâu sau đó người ông đã bị đông lạnh cứng ngắc, đôi chân gần như mất đi cảm giác, nhưng Viên Đức Cương dường như không cảm nhận được gì cả, ông vẫn tiếp tục duy trì tư thế đó.
Cho tới khi ông nghe được âm thanh.
"Lão Viên, sao ông lại ở đây?"
"Chú Cương, chú Cương, về nhà thôi!"
"Trưởng thôn, trưởng thôn, trả lời một tiếng đi."
Lúc này Viên Đức Cương mới từ từ quay đầu lại, ông nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ bó đuốc ở phía xa xa.
Bọn họ đi tìm ông, nhưng mà ông còn mặt mũi nào để gặp bọn họ nữa chứ?
Do ông mà cuộc sống của bọn họ càng ngày càng khốn khổ!
Viên Đức Cương nghĩ tới đây liền thở dài.
Ông lung lay đôi chân bị đông cứng của mình, giúp nó lấy lại tri giác.
Sau đó, ông đỡ lấy tảng đá ở bên cạnh, miễn cưỡng giúp bản thân có thể đứng lên.
Đứng được vài giây, Viên Đức Cương xoay người, tính đi vào sâu trong bóng đêm.
Chỉ cần ông trốn ra phía sau bụi cây kia, có lẽ bọn họ sẽ không nhìn thấy ông?
Viên Đức Cương nghĩ như thế.
Nhưng mà ông vừa đi được hai ước, đã nghe thấy một giọng nói vô cùng đặc biệt vang lên:
"Trưởng thôn,cháu đã tìm được cách để giải cứu những dược liệu của chúng ta rồi! Trưởng thôn, ông nói gì đi!"
Cơ thể Viên Đức Cương có chút lung lay, cứng đơ tại chỗ.
Đây là...
Giọng của Viên Kim Quý?
Nội dung câu nói là gì?
Tìm được cách giải cứu dược liệu?
Giải cứu như thế nào?
Viên Đức Cương vô thức tiến lên phía trước.
Lần này, ông không tiến vào trong rừng sâu, mà là đi về phía mọi người.
...
Ngoài cửa mương cây Hương Xuân.
Viên Kim Quý đang vội vàng đỡ Miêu Thúy Hoa.
Cơ thể của cô đã mệt lả, cho nên đi rất chậm. Nhưng vì quá vội vàng mà đã ngã hai lần ở trên đoạn đường này.
Tuy nhiên bọn họ vẫn chưa tìm được Viên Đức Cương.
Mọi người đều có hơi bồn chồn.
Đường trên núi không dễ đi, hơn nữa còn có rất nhiều khe rãnh nhấp nhô.
Trong mỗi một hốc núi đều có chứa dược liệu của bọn họ.
Viên Kim Quý lại la lên một lần nữa, sau đó tiếp tục quan sát xung quanh:
"Dì Miêu, Đại Tráng, Tiểu Cường, hay là chúng ta tách nhau ra tìm đi? Cứ đi chung với nhau như này, chắc tới nửa đêm chúng ta mới đi hết những cái khe rãnh này. Trời giá rét, tôi sợ Đức Cường không chịu nổi."
Viên Đại Tráng nghe xong lập tức gật đầu:
"Được, tôi đi tới mương cây lê, Tiểu Cường đi tới mương Đại Vi. Kim Quý, cậu và dì Miêu đi tới mương Hương Xuân! Nơi đó cách chỗ này khá gần, sau khi đi tới đó lập tức cho dì Miêu nghỉ ngơi một chút. Những mương khác thì mọi người chia nhau đi."
Viên Đại Tráng nhìn mấy người đứng sau lưng, sau đó bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Mọi người lập tức gật đầu:
"Được, không thành vấn đề, chúng ta đi ngay luôn?"
"Ừ, lập tức xuất phát!"
Mọi người tách ra hành động.
Viên Kim Quý đỡ Miêu Thúy Hoa đi từng bước, từng bước tới mương Hương Xuân.
"Dì đi chậm thôi, chú Đức Cương chắc chắn không sao đâu, thôn Tiểu Viên Trang của chúng ta chắc chắn sẽ được cứu."
"Ừm, được."
Miêu Thúy Hoa nói xong liền lau nước mắt.
Viên Kim Quý thấy thế, có chút lo lắng:
"Dì, hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?"
Miêu Thúy Hoa khoát tay, lắc đầu.
Sau đó, bà lấy tay sửa sang lại đầu tóc của mình, nói:
"Không cần, không cần, đi thôi, dì vẫn có thể đi được."
"Được, dì mệt thì cứ nói với cháu, một mình cháu đi tìm cũng được!"
"Được."
Sau khi nói xong, Viên Kim Quý một lần nữa đỡ lấy Miêu Thúy Hoa, tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng bọn họ vừa ngẩng đầu, Viên Kim Quý lập tức phát hiện trước mặt mình dường như có một người đang đứng.
Hắn đột nhiên lui về phía sau, đồng thời sợ hãi la lên:
"A!"
Ngay sau đó, Viên Kim Quý đã thấy rõ được gương mặt của người kia:
"Trưởng, trưởng thôn?"
Miêu Thúy Hoa cũng bị dọa sợ.
Người kia một nửa cơ thể ẩn núp trong bóng đêm, một nửa còn lại thì được ngọn đuốc chiếu sáng, trông có hơi xanh xao.
Người kia không ai khác là Viên Đức Cương.
Mấy ngày rồi ông chưa tắm rửa, tóc cũng hơi dài, nhìn qua trông cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà Miêu Thúy Hoa lại vô cùng mừng rỡ:
"Đức Cương, Đức Cương, là ông thật ư?"
Dù đã nhìn thấy bà, Viên Đức Cương vẫn không hề nhúc nhích.
Nhóm người Viên Đại Tráng và Viên Tiểu Cường nghe thấy tiếng la, lập tức chạy sang:
"Trưởng thôn? Trưởng thôn ở đây?"
"Quay về hết đi, tìm được trưởng thôn rồi!"
"Trưởng thôn, ngài có sao không?"
Viên Đức Cương dường như không hề nghe thấy câu hỏi của mọi người, ánh mắt của ông vẫn luôn đặt trên người Viên Kim Quý.
"Lúc nãy, cháu nói có cách giải cứu dược liệu của chúng ta?"
Viên Kim Quý gật đầu một cái.
Viên Đức Cương vội vàng hỏi:
"Cách gì?"
Khi nói ra lời này, trong mắt ông tràn ngập sự gấp rút, sợ mình sẽ nghe xót một chữ nào đó.
Bộ dạng này của ông làm cho Viên Kim Quý vô cùng sợ hãi.
Hắn nhớ rất rõ, bộ dạng của người điên ở bên ngoài thôn khi nói chuyện với hắn cũng như thế này.
Trưởng thôn sẽ không...
Thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?
Hắn vội vàng nói:
"Trưởng thôn, trưởng thôn, ngài đừng kích động, ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói!"
Viên Đức Cương không nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Sau đó quay đầu nhìn Viên Kim Quý:
"Nói nhanh."
Viên Kim Quý nuốt nước miếng, nhìn Miêu Thúy Hoa.
Miêu Thúy Hoa thở dài:
"Cháu nói đi, ông ấy không sao đâu, có khi cháu nói ra còn giúp ông ấy tốt lên đó."
Nhóm người Viên Đại Tráng cũng nói:
"Đúng đó Kim Quý, vội vàng đi tìm trưởng thôn, còn chưa kịp hỏi cậu, rốt cuộc thì cách đó là cách gì?"
Viên Kim Quý hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, nói:
"Trưởng thôn, lúc trước không phải ngài từng đi tìm cậu Lục Lập Hành ở thôn Lục Gia trợ giúp sao?"
Viên Đức cương gật mạnh một cái:
"Ừ, đúng vậy, nhưng mà cậu ấy không có ở thôn. Ông cũng chỉ là thử mà thôi, cậu ấy bận rộn như vậy, hy vọng cậu ấy có thể giúp đỡ chúng ta không lớn?"
Viên Kim Quý nhanh chóng lắc đầu:
"Không không không, trưởng thôn, việc hôm nay cháu muốn nói với người chính là chuyện này. Hôm nay, cháu nhìn thấy cậu Lục, cậu ấy cho cháu cái này!"
Viên Kim Quý vừa nói, vừa lục tìm một thứ gì đó.
Rất nhanh sau đó, hắn đã nhận ra vấn đề.
"Không đúng, cháu sợ đổ cho nên đặt ở trong xe, đó là phân bón mà thôn bọn họ dùng để trồng cây nông nghiệp."
"Cậu Lục nói, khoai lang, quýt và vô số lương thực khác ở trong thôn bọn họ đều dùng loại phân bón này để gieo trồng, cậu ấy bảo cháu lấy một chút về dùng thử! Vài ngày nữa, khi cậu ấy rảnh, cậu ấy sẽ đi qua đây xem thử như thế nào."
"Trưởng thôn, cháu cảm thấy số phân bón này chắc chắn có tác dụng với dược liệu của chúng ta!"
------
Dịch: MBMH Translate