Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 482 - Chương 482 - Phân Bón Của Cậu Lục Quả Nhiên Là Hữu Dụng

Chương 482 - Phân Bón Của Cậu Lục Quả Nhiên Là Hữu Dụng
Chương 482 - Phân Bón Của Cậu Lục Quả Nhiên Là Hữu Dụng

Lời nói của Viên Kim Quý khiến tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ.

Viên Đức Cương khẩn trương kéo Viên Kim Quý lại, hỏi:

“Cậu, cậu vừa mới nói cái gì? Cậu nói Lục Lập Hành cho chúng ta phân bón ư? Là thật sao?”

Viên Kim Quý nhẹ gật đầu khẳng định: “Vâng, đều là thật, phân bón ở trên xe, thôn trưởng, trước ngài hãy xuống núi đi, chúng ta cùng đi xem một chút.”

“Được, được, được!”

Liên tiếp nói ba cái “được”, Viên Đức Cương liền sột soạt đứng dậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ mất tinh thần lặng yên không tiếng động vừa rồi.

Viên Đức Cương bây giờ đặc biệt có tinh thần.

Ông khom người, trong lúc phần lớn mọi người còn chưa kịp phản ứng đã chạy chậm về phía trước.

Vừa chạy vừa bắt chuyện với mấy người bọn họ: “Đi thôi, nhanh lên nào, bà nó à, bà làm cái gì đấy? Mau trở về tìm cho tôi bộ quần áo mới đi, tôi cũng không thể mặc thế này đi ra đó xem được!”

Miêu Thuý Hoa sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

Đã lâu lắm rồi bà không nghe thấy Viên Đức Cương nói như vậy.

Lúc này, ông dường như đã hoàn toàn khôi phục ý chí chiến đấu.

Miêu Thuý Hoa nhờ vậy cũng cảm thấy mình như có thêm sức mạnh, bà cười nói:

“Được, được, đi đây, tôi trở về tìm bộ quần áo khác cho ông, Đại Tráng, Tiểu Cường, tất cả mọi người mau đi theo đi, chúng ta cùng đi xem!”

“Được!”

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”

Tất cả mọi người đều quên đi sự mỏi mệt suốt một đêm qua.

Họ tăng nhanh tốc độ, đi về phía cửa thôn.

Vốn là quãng đường nửa giờ đi bộ, giờ bọn họ chỉ đi mười lăm phút đã đến nơi.

Viên Đức Cương còn đặc biệt trở về thay một bộ quần áo khác.

Đi tới bên cạnh xe, Viên Kim Quý thận trọng mang bình nước Linh Trì ra cho mọi người xem.

Hắn mang tới trước mặt Viên Đức Cương đang mong chờ nhìn, nói:

“Thôn trưởng, chính là cái này!”

Viên Đức Cương lập tức đưa tay ra nhận lấy, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Cái này, cái này, cái này, đây thật sự là cậu Lục ở thôn Lục gia kia cho chúng ta sao?”

“Chắc chắn 100%.”

“Cái kia, cái kia, như này… Kim Quý, cậu dùng cái gì để đổi lấy cái này? Cần bao nhiêu tiền? Tôi đi gom góp cho cậu.”

Vật trân quý như vậy, muốn có được khẳng định không dễ dàng gì.

Viên Đức Cương lại không muốn để cho thôn dân mình bị thua thiệt.

Viên Kim Quý nghe xong lời này liền vội vàng khoát tay áo, nói:

“Thôn trưởng, ngài nói cái gì đó? Gom góp tiền cái gì, cậu Lục căn bản không hề đòi tiền cái này a!”

“Cái… Cái gì?” Viên Đức Cương sững sờ.

Một giây sau ông liền phản ứng lại, vội vàng đưa bình nước Linh Trì trong tay cho Viên Kim Quý: “Người ta không lấy tiền chúng ta sao có thể dùng được? Không nên, không nên.”

Viên Kim Quý dường như đã sớm biết Viên Đức Cương sẽ có phản ứng như vậy, liền khoát khoát tay lần nữa, bắt đầu giải thích:

“Không phải, không phải, thôn trưởng, ngài nghe tôi nói đã, tôi đã nói chuyện với cậu Lục rồi, nhắc tới thù lao, cái này không phải nên tìm ngài để thương lượng sao? Chúng ta cứ thử trước một chút, nếu như ổn thì đến lúc đó lại trả thù lao cho cậu ấy sau. Thôn trưởng Lưu và thôn trưởng Lý người ta đều đang hợp tác với cậu Lục mà, hơn nữa còn làm rất tốt, cả thôn bọn họ năm nay đều đủ cơm đủ áo, bọn nhỏ cũng đều được đưa đến trường đi học, chúng ta có thể thỉnh giáo bọn họ một chút về phương thức hợp tác với cậu Lục.”

Viên Đức Cương nghe xong, cảm thấy mười phần có đạo lý, liền gật đầu đồng ý:

“Đúng đúng đúng, trước cứ thử trước một chút, có thể thì chúng ta sẽ trả thù lao còn nhiều hơn so với thôn trưởng Lý và thôn trưởng Lưu!”

“Đương nhiên là vậy rồi, đi thôi, thử một chút.”

“Được!”

Viên Đức Cương tay cầm bình nước Linh Trì, nhấc chân đi về phía khu vực trồng cây.

Viên Kim Quý và mấy người Đại Tráng cũng đuổi theo sát phía sau, thấy mấy người Miêu Thuý Hoa cũng muốn đi theo, liền nói:

“Này này! Trời này cũng đã tối rồi, mấy người còn đi theo làm cái gì? Về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới xem sau!”

“Không được, không được, hôm nay phải đi, Kim Quý, chúng ta tìm một chỗ gần gần chút.”

Viên Đức Cương vui vẻ đến không ngậm miệng được, chỗ nào còn quan tâm tới chuyện nghỉ ngơi.

Mấy người Viên Đại Tráng cũng nói theo:

“Đúng đúng đúng, chúng ta trước cứ đi thử xem, thím Miêu, thím cứ trở về trước, yên tâm, để chúng cháu đi là được!”

Bọn họ vừa nói, vừa tăng nhanh tốc độ.

Miêu Thuý Hoa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đuổi sát theo sau.

Nhóm người đi tới một mảnh vườn trồng Hoàng Kỳ.

Những cây Hoàng Kỳ ở đây lá đã bắt đầu úa vàng, chỗ gần rễ cây hoàn toàn đổ rạp trên mặt đất, nhìn mười phần thê thảm.

Viên Đức Cương tìm một khu vực nhỏ nhỏ, ngồi xổm xuống.

Dưới ánh đuốc được mọi người chiếu rọi, ông mở cái bình ra, thận trọng đổ nước Linh Trì ở bên trong xuống.

Sau đó, cùng một đám người xung quanh, cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy cây Hoàng Kỳ ở đó.

Năm phút sau.

Viên Kim Quý có chút sốt ruột:

“Thôn trưởng, cây Hoàng Kỳ này sao chẳng thấy có thay đổi gì thế? Phân bón của cậu Lục sẽ không phải là không có tác dụng đấy chứ?”

Viên Đức Cương cũng rơi vào trầm tư.

Một lát sau, ông thở dài thật sâu.

“Chẳng lẽ, thôn trang Tiểu Viên của chúng ta thật sự không cứu nổi nữa sao?”

Phân bón của Lục Lập Hành, từ trước tới nay luôn được ông coi là hi vọng cuối cùng.

Nhưng bây giờ.

Thế mà một chút phản ứng cũng không có.

Trong lòng Viên Đức Cương cực kì khó chịu.

Miêu Thuý Hoa vốn đứng ở ngoài cùng đám người, trông thấy cả đám càng ngày càng uể oải, bà thật sự là không nhịn được nữa, trực tiếp chen lên phía trước, nói:

“Lão Viên, Kim Quý, mấy người có phải là đều ngốc hết rồi hay không? Làm gì có phân bón nhà ai vừa đổ vào đã thấy hiệu quả ngay chứ? Không phải phải đợi Hoàng Kỳ từng chút một hấp thu đã sao?

Đi đi đi, về nhà trước, ngày mai lại tới xem, biết đâu sáng ngày mai lại là một cảnh tượng khác!”

Lời này vừa nói ra, đám người mới kịp phản ứng.

“Cũng đúng nhỉ, cũng phải đợi mấy ngày chứ!”

“Đi thôi trưởng thôn, sáng mai chúng ta lại đến xem.”

Viên Đức Cương thở dài:

“Ai, vậy được rồi, chỉ hi vọng như thế, các vị về nhà trước đi, sáng mai chúng ta lại đến đây xem tình huống thế nào. Nếu như thật sự không được, thì lại nghĩ biện pháp khác vậy…”

Tất cả mọi người cũng đều lắc đầu, theo Viên Đức Cương trở về nhà.

Chỉ là, trong lòng tất cả mọi người đều cực kì nặng nề.

Đi được hai bước.

Miêu Thuý Hoa quay đầu, ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía.

Viên Đức Cương khó hiểu hỏi:

“Cái gì vậy?”

Miêu Thuý Hoa lắc đầu: “Không, không có gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy như có động tĩnh gì vậy.”

“Đại khái là có ếch xanh đi?”

“Cũng đúng, mấy ngày nay sợ là sắp mưa rồi, đi nhanh thôi.”

Tất cả mọi người đều không nhìn thấy, bọn họ vừa rời đi không lâu, chỗ Hoàng Kỳ vừa được tưới nước Linh Trì liền dần dần chuyển xanh.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, hình ảnh phá lệ mê người.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Viên Đức Cương đã ra khỏi giường.

Ông lại đốt bó đuốc lên, nhanh chóng đi tới chỗ trồng Hoàng Kỳ hôm qua vừa đổ nước Linh Trì.

Thế mà, ngay lúc ông sắp đi tới khu trồng Hoàng Kỳ, lại thấy phía trước cũng có một chùm lửa sáng lập loè, liền tăng tốc chạy tới.

Đi thêm vài bước đã nghe thấy tiếng hô to đầy hưng phấn:

“Thôn trưởng, thôn trưởng! Hoàng Kỳ sống lại rồi!”

“Phân bón kia thật sự hữu dụng!”

“Thôn trưởng, thím Miêu, nhanh dậy đi!”

Người lớn tiếng gọi này chính là Viên Kim Quý.

Một đêm qua, hắn gần như không ngủ được.

Cho nên, so với Viên Đức Cương, hắn còn đến sớm hơn một bước.

Khi nhìn thấy một nhúm Hoàng Kỳ xanh mơn mởn kia, cả người Viên Kim Quý đều hưng phấn.

“Thôn trưởng, thôn trưởng ~ phân bón của cậu Lục quả nhiên là hữu dụng! Thôn trang Tiểu Viên của chúng ta được cứu rồi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment