Thôn Lục gia.
Lục Lập Hành rời giường từ sớm.
Sáng sớm, không khí trên núi luôn cực kì trong lành.
Hắn mang theo Đại Hoàng ra bờ sông bắt cá, sau đó mang chỗ cá bắt được về nấu cháo, xong xuôi cả rồi mới gọi mọi người dậy.
Bởi vì có thêm một nhà Hà Chấn Viễn và La Thịnh Hành, cho nên số người ở Lục gia hôm nay phá lệ đông, nồi cháo nấu ra cũng lớn hơn thường ngày nhiều lần.
Nồi cháo lớn, khói bốc nghi ngút, nhìn đặc biệt thơm ngon.
Hai ông già ngồi ăn đến quên cả trời đất:
“Ha ha ha, thành thật mà nói, tôi không muốn đi.”
“Lão La, ông như vậy không phải là đang nói nhảm sao? Nếu như ngày nào cũng được ăn cơm cậu Lục làm như này thì tôi cũng không muốn đi.”
Lời của hai người chọc cho mọi người cười ha ha.
Sau khi cơm nước xong, Hà Chấn Viễn đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, nghiêm túc hỏi:
“Cậu Lục, thế nào? Có muốn lên tỉnh thành không?”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Đi.”
Hà Chấn Viễn khiếp sợ nhìn hắn: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói không muốn đi cơ đấy, đứa nhỏ Vãn Thanh kia cũng thật thông tình đạt lý mà.”
“Đúng vậy, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
Nhớ tới Cố Vãn Thanh, khoé môi Lục Lập Hành lại lộ ra nụ cười.
Hà Chấn Viễn nói: “Vậy lúc nào thì xuất phát?”
“Còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, tôi phải đi tìm người, ở tình thành bên kia, tôi đại khái cũng không thể ở lâu dài được.”
Lúc nói lời này, ánh mắt của hắn rơi xuống Đại Hoàng đang chơi quên cả trời đất cùng hai bảo bảo bên cạnh.
Ở đây có thứ hắn để tâm, không thể đi xa lâu được.
“Ừm, được, vậy tìm một người đáng tin đã.”
“Tôi biết rồi, ông chủ Hà, mọi người cứ ở đây chơi thêm vài ngày đã, nếu như nhàm chán quá có thể để Đại Hoàng dẫn hai người đi dạo loanh quanh, để tôi đi tìm người hỏi một chút.”
“Được.” Hà Chấn Viễn gật đầu đáp.
Lục Lập Hành lúc này mới rời đi.
Mà phương hướng hắn đi chính là tới nhà Lục Tiểu Phi.
Đây cũng là người mà mấy ngày trước Cố Vãn Thanh đã đề cử với hắn.
Lục Tiểu Phi là người duy nhất đã từng đến tỉnh thành ở toàn bộ thôn Lục gia, hơn nữa, qua nửa năm tới, hắn cũng phải tới tỉnh thành một lần nữa để làm phẫu thuật.
Bây giờ để hắn tới tỉnh thành làm quen trước cũng là chuyện tốt.
Chỉ là, Lục Tiểu Phi có thể vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng kia hay không mới là điểm mấu chốt.
Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành lại bước nhanh hơn.
Lúc này, ở nhà Lục Tiểu Phi.
Cho Đậu Đậu ăn cơm xong xuôi, để nó và Vượng Tài tự chơi với nhau rồi, Lục Tiểu Phi mới đứng dậy, chuẩn bị đi tới rừng quýt.
Vừa mới đi được hai bước thì sau lưng đã vang lên giọng nói lo lắng của Trịnh Hoa Mẫn: “Tiểu Phi, anh mặc mỏng quá, mặc thêm cái áo khoác vào đi.”
“Không cần, anh cảm thấy vừa vặn rồi, lát nữa làm việc lại nóng lên ấy mà.”
“Ai ~” Trịnh Hoa Mẫn thở dài, động tác tay cũng không hề dừng lại.
Cô bước nhanh hơn, cầm áo khoác trên tay choàng lên trên người Lục Tiểu Phi, bây giờ mới vừa lòng thoả ý nói: “Anh xem anh một chút đi, bây giờ tất cả mọi người đều đã học xong rồi, mỗi ngày anh chỉ cần đi xem một chút là được, cứ để cho những công nhân kia làm là được rồi, sao ngày nào cũng muốn đích thân đến đó xem thế, với thân thể này của anh, ai, thật đúng là…”
Trịnh Hoa Mẫn vừa dứt lời, Lục Tiểu Phi lại không nhịn được ho khan một tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã nở nụ cười: “Không sao cả, Hoa Mẫn, Tiểu Hành giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho anh, anh thật đúng là không làm được tốt lắm.”
“Cũng đúng, không thể phụ lòng Tiểu Hành được.”
Nói như vậy rồi, Trịnh Hoa Mẫn lại đưa tay sửa sang lại cổ áo cho Lục Tiểu Phi: “Đi đi, em ở nhà… Chờ anh, nấu cho anh chút canh cá, là cá do thôn trưởng Lưu mang tới đấy, nói là ăn nhiều một chút.”
“Được.”
Lục Tiểu Phi nhẹ nhàng xoa đầu Trịnh Hoa Mẫn, thân mật nói: “Em tự làm, anh sẽ uống nhiều một chút.”
Trịnh Hoa Mẫn lập tức đỏ mặt, cúi đầu cười khẽ: “Ba mẹ còn ở đây đấy.”
“Không sao cả, họ còn ở trong phòng, không nhìn thấy đâu.”
Lục Tiểu Phi vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên vang lên mấy tiếng ho nhẹ.
Hắn hơi sững người, sau đó lại nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành:
“Anh Tiểu Phi.”
Mặt Trịnh Hoa Mẫn lại càng đỏ hơn.
Cô hung hăng trừng mắt liếc Lục Tiểu Phi một cái, sau đó chào hỏi Lục Lập Hành rồi liền xoay người đi vào trong phòng.
Lục Tiểu Phi bất đắc dĩ nhìn Lục Lập Hành:
“Cậu về rồi sao?”
“Vâng, đúng vậy ạ, có khách tới nhà, còn chưa kịp tới thông báo với anh.”
“Ha ha, không có gì, họ thật vất vả mới đến được một chuyến, cậu vẫn nên ở bên cạnh họ nhiều hơn một chút, để họ nhìn kĩ chỗ chúng ta trên núi hơn chút, nói không chừng về sau còn giúp đỡ thôn chúng ta phát triển lên.”
“Vâng, anh Phi, tình cảm của anh và chị Hoa Mẫn thật tốt đấy!” Lục Lập Hành cố ý trêu đùa.
Lục Tiểu Phi cũng không phản bác, nói thẳng:
“Đúng, không phải cậu cũng đã nói với tôi rằng tình cảm là phải kinh doanh sao? Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Đúng là vậy, có điều anh Phi, em tới tìm anh hôm nay là có chút chuyện khẩn yếu.”
Lục Tiểu Phi hơi sững sờ, vội vàng nói: “Chuyện khẩn yếu? Là chuyện gì? Là tiêu thụ quýt của chúng ta xảy ra vấn đề gì sao? Hay là chất lượng có vấn đề?”
Nửa năm qua, việc buôn bán của bọn họ vẫn luôn làm xuôi gió xuôi nước, các bên hợp tác cũng mười phần vui vẻ.
Lục Lập Hành tuy trở về rất nhiều lần, nhưng cơ bản rất ít khi chính thức nói với hắn cái gì.
Đến mức việc đầu tiên Lục Tiểu Phi nghĩ tới chính là rừng quýt này xảy ra vấn đề gì.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn hắn.
“Không, anh đừng khẩn trương, là chuyện khác, có điều cũng rất quan trọng.”
“Là vậy sao, vậy vào nhà nói đi!”
Lục Tiểu Phi lập tức quay người dẫn đường.
Lục Lập Hành cũng nhấc chân đi theo.
Sau khi vào nhà, Trịnh Hoa Mẫn liền dâng trà nước cho hai người.
Lúc này, Lục Tiểu Phi mới khẩn trương hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì rồi?”
“Không phải chuyện gì xấu.”
Lục Lập Hành đứng dậy, nhìn quanh nhà Lục Tiểu Phi một chút.
Trong nhà giờ đã hoàn toàn khác biệt so với nửa năm trước, có thêm rất nhiều đồ dùng mới mua thêm, những chỗ cũ nát cũng được tu sửa lại, nhìn khang trang hơn nhiều.
Cộng thêm không khí người một nhà trò chuyện vui vẻ, trên thực tế, cuộc sống như này đã rất không tồi.
Lục Lập Hành không biết Lục Tiểu Phi có nguyện ý thay đổi cuộc sống như vậy hay không.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định thăm dò trước một chút.
“Anh Phi, không biết anh có muốn đi tới nơi khác thử một chút hay không?”
Lục Tiểu Phi vừa nghe xong đã lập tức hiểu được trong lời nói của Lục Lập Hành có hàm ý.
Hắn vội vàng nói:
“Là nói khác xảy ra chuyện rồi sao? Hay là có thêm hạng mục mới? Nếu như cần tôi, cậu cứ trực tiếp nói với tôi là được, tôi nguyện ý đi.”
Thấy Lục Tiểu Phi tỏ thái độ như vậy, Lục Lập Hành mới gật đầu:
“Là có hạng mục mới, nhưng là ở tỉnh thành.”
Lục Tiểu Phi lại lần nữa khẽ giật mình.
Tỉnh thành!
Là nơi đã suýt chút nữa lấy đi mạng sống của hắn kia.
“Cho nên em mới muốn hỏi anh trước một chút, anh Phi, anh có nguyện ý đi tỉnh thành không? Hai ngày nay có ông chủ La và ông chủ Hà từ tỉnh thành tới nhà em chơi, họ đề nghị em tới tỉnh thành phát triển, em cũng cảm thấy rất có triển vọng.
Trong thôn chúng ta, mặc dù bây giờ có thể ăn no mặc ấm, nhưng nói cho cùng cũng mới chỉ thoát khỏi cái nghèo đói, muốn giúp nhiều người như vậy có một cuộc sống tốt cũng không phải chuyện dễ dàng như thế!
Quy mô buôn bán nhỏ không đủ để nuôi sống nhiều người như vậy, huyện Song Thành lại quá nhỏ, tính lưu động của nền kinh tế có hạn, lên tỉnh thành bên kia sẽ tốt hơn một chút.
Nếu như có thể phát triển được, nói không chừng còn có thể làm lớn hơn. Đến lúc đó, từng nhà trong thôn đều có thể có được cuộc sống tốt đẹp, xây được nhà lớn, em cảm thấy cũng rất tốt.
Nhưng chuyện này chỉ một mình em thì không thành được, em cần một trợ thủ qua tỉnh thành giúp đỡ, mà toàn bộ thôn Lục gia chúng ta cũng chỉ có anh thôi, anh Phi.”
------
Dịch: MBMH Translate