Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 485 - Chương 485 - Cái Gọi Là Hội Hoa Lan

Chương 485 - Cái Gọi Là Hội Hoa Lan
Chương 485 - Cái Gọi Là Hội Hoa Lan

"Ha ha ha ha."

Hà Chấn Viễn vừa cười vừa đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, sờ sờ đầu, cười khan nói:

"Chuyện là, tôi biết Tố Hà Quan Đỉnh trân quý, tôi cũng biết bồi dưỡng ra không dễ dàng, nhưng..."

“Lục tiểu huynh đệ, cậu cũng biết, tôi là người yêu hoa lan, Tố Hà Quan Đỉnh này cậu có còn bán không? Tôi sẽ mua thêm ba cây nữa, ồ không, sáu cây."

Lục Lập Hành hơi sửng sốt:

"Anh muốn nhiều như vậy làm gì?"

"Chuyện là, tôi..."

Hà Chấn Viễn có chút ngượng ngùng.

La Thịnh Hành ở bên cạnh nhìn cười không ngừng.

“Ha ha ha, lão Hà, anh vẫn là ấu trĩ như vậy, Lục huynh đệ, hắn đây là muốn đi hội hoa lan khoe khoang đó!”

"Hả? Hội hoa lan?”

“Đúng vậy, chính là một số người yêu hoa lan tự mình thành lập, mỗi năm một lần, năm trước đều ở các thành phố khác, năm nay ở tỉnh Trung Nguyên chúng ta. Lão Hà và những người yêu hoa điên cuồng sưu tầm hoa lan, cũng không biết cầu thứ gì.”

La Thịnh Hành vừa nói vừa cười.

Hắn không có hứng thú đối với đám hoa hoa cỏ cỏ kia, chỉ cảm thấy là lãng phí tiền bạc.

Điều này ngược lại làm Hà Chấn Viễn tức giận.

Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn La Thịnh Hành:

"Cậu thì biết cái gì, hội hoa lan này cũng là buổi tụ hội mang tính cả nước, mở rộng giao tiếp và buôn bán, đây là thủ đoạn kinh doanh hàng năm! Người có thể lấy ra hoa lan đẹp nhất đều có thể được người khác ưu ái, việc làm ăn phía sau cũng sẽ nghiêng về phía hắn, nhưng đáng tiếc đồng bào tỉnh Trung Nguyên chúng ta hàng năm đều không lấy ra được hoa lan tốt, năm nào cũng đứng cuối cùng, haiz, ba cây Tố Hà Quan Đỉnh của tôi sợ là không đủ, cho nên muốn lấy nhiều hơn một chút để bảo hiểm! Lục huynh đệ, lần này tôi đưa cậu thêm mười vạn, bốn mươi vạn, mua sáu cây, cậu thấy thế nào? Nếu thực sự không được tôi có thể thêm nữa.”

Lục Lập Hành nghe thấy lời này, không khỏi nở nụ cười.

Vậy mà còn có chủ động tăng tiền.

Hội hoa lan này, hắn ngược lại cũng nghe nói qua một ít.

Chỉ là không nghĩ tới người yêu hoa lan lại điên cuồng như vậy.

Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Vãn Thanh.

Những hoa lan này là Cố Vãn Thanh trồng, hắn cần hỏi ý kiến của cô.

Cố Vãn Thanh thấy vậy, gật gật đầu:

"Được, dù sao tôi cũng tùy tiện bồi dưỡng ra, ông chủ Hà ngài cứ yên tâm lấy đi, cũng không cần thêm tiền đâu, sau này tôi lại nuôi tiếp là được."

Cô có lòng tin, mình còn có thể nuôi thêm mấy cây.

“Tốt tốt tốt, vậy thì tốt quá!”

Hà Chấn Viễn vui vẻ không khép miệng lại được.

Mấy ngày sau đó.

Hà Chấn Viễn vẫn đi theo Cố Vãn Thanh học cách trồng hoa lan.

Cuối cùng còn yên lặng cảm khái:

"Nha đầu Vãn Thanh, tôi thấy kỹ thuật này của cô, nuôi cái gì cũng không đáng kể, lúc rảnh rỗi ngược lại có thể làm một hoa viên, hiện tại người mua hoa cũng rất nhiều."

Lúc đó Cố Vãn Thanh đang tưới nước cho hoa lan.

Vừa nghe lời này, yên lặng giật mình.

"Có thể không?"

Cô còn tưởng rằng trồng hoa chỉ là sở thích của một số người.

Có rất nhiều người mua hoa nữa?

"Đúng vậy, ở tỉnh thành có rất nhiều người mua hoa, tặng vợ con tặng người yêu, mỗi loại hoa đều có ngôn ngữ riêng của nó, còn có kỹ thuật cắm hoa, có lẽ mọi người trong thôn Lục Gia còn chưa nhận ra được điểm này."

Cố Vãn Thanh lúc này có hứng thú:

"Vậy chờ tôi rảnh rỗi sẽ nghiên cứu thêm."

Nếu như có thể bán được tiền, vậy có thể giúp Lục Lập Hành giảm bớt một ít gánh nặng.

Xác thực rất tốt.

Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy.

Ngày thứ bảy, Lục Lập Hành cuối cùng cũng đem tất cả mọi chuyện trong thôn Lục gia lược qua một lần.

Hôm nay hắn thu thập một chút, chuẩn bị đi thôn Tiểu Viên Trang xem thử.

Mấy ngày trước đã đồng ý với Viên Kim Quý.

Còn đưa nước Linh Trì, không biết hiện tại thế nào.

Thế là.

Sáng sớm, hắn lái xe mang theo Đại Hoàng, rời khỏi nhà.

......

Thôn Tiểu Viên Trang.

Viên Đức Cương đã ngồi trước một vùng nước Linh Trì bảy ngày.

Ngoại trừ thời gian ăn cơm ra, hắn đều ở lại nơi này.

Nhìn mảnh hoàng kỳ này càng dài càng tốt.

Tâm tình Viên Đức Cương cực tốt.

Hắn đã sớm muốn đi thôn Lục Gia tìm Lục Lập Hành.

Tuy nhiên…

Viên Kim Quý nói cho hắn biết, mấy ngày nay Lục Lập Hành đang bận rộn, nói là chờ bận xong sẽ đến thôn Tiểu Viên Trang.

Viên Đức Cương sợ mình đi quấy rầy Lục Lập Hành.

Cho nên không có hành động.

Chờ chuyến này, chờ đến bảy ngày.

Mắt thấy dược liệu trên cánh đồng khác càng ngày càng không ổn.

Có vài chỗ thậm chí đã chết.

Viên Đức Cương thật sự đứng ngồi không yên.

Hắn đứng dậy, về nhà với túi thuốc lá đầy ắp.

Thay quần áo trên người, sau đó mang theo gà mái cũ và một giỏ trứng.

Ra khỏi cửa.

Miêu Thúy Hoa thấy vậy, sốt ruột hỏi:

"Lão già, ông làm gì đó?"

“Tôi đi thôn Lục Gia, chờ không kịp nữa rồi, cho dù Lục Lập Hành có bận rộn hơn nữa, tôi cũng tận lực nhờ hắn giúp đỡ, bằng không thôn dân chờ không nổi mất!”

"Chuyện này... Nếu không để Kim Quý dẫn ông đi cùng đi? Nó quen thuộc hơn một chút.”

"Ừm, tôi đi xem một chút, tiểu tử kia lái xe thể thao ra ngoài không biết đã trở về chưa, haiz..."

Viên Đức Cương khẽ thở dài một tiếng.

Bắt đầu xuống núi.

Thôn Tiểu Viên Trang gần như nằm ở giữa sườn núi.

Đường vẫn luôn đi xuống.

Viên Đức Cương đi rất nhanh.

Một đường đến cổng làng, hắn mới rốt cục nhớ tới việc ngồi xuống thở dốc.

Cẩn thận nhìn một chút, trong giỏ có không ít trứng gà.

Đều không vỡ.

Gà mái già cũng còn sống.

Viên Đức Cương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn buông gà mái xuống, chuẩn bị hút một điếu thuốc hồi phục tinh thần.

Nhưng đúng lúc này, con gà mái già dưới chân kia, giống như đột nhiên hồi quang phản chiếu.

Tránh ra khỏi sợi dây thừng rồi chạy sang một bên.

Viên Đức Cương sửng sốt một chút.

Sau khi phản ứng lại, lập tức tức giận mắng một tiếng:

"Tiểu súc sinh này!"

Vừa mắng, hắn vội vàng đứng lên đuổi theo con gà.

Nhưng, Viên Đức Cương già rồi.

Gà mái già còn có cánh.

Ở một góc rẻ, nó mở cánh dùng sức bay lên.

Ngay sau đó, nó đến bên kia sông.

Viên Đức Cương tức giận:

"Súc sinh, mày chạy cái gì? Tao đang định đổi mày lấy hy vọng cho làng chúng ta, mày dừng lại cho ông đây.”

Gà mái già kia không biết có phải nghe hiểu lời Viên Đức Cương hay không.

Nó đứng ở phía bên kia sông.

Cũng không đi, cứ như vậy nhìn Viên Đức Cương.

Thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng về phía Viên Đức Cương.

Đi tới đi lui bên kia bờ sông.

Cũng không quên bắt sâu trên mặt đất ăn!

Viên Đức Cương: ...

Hắn càng tức giận hơn.

Cởi giày và vớ ra chuẩn bị đi đối diện bắt gà.

Nhưng vào lúc này.

Viên Đức Cương bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Gâu".

Tiếp theo.

Một bóng dáng màu vàng lướt qua một cách nhanh chóng.

Ngay khi Viên Đức Cương chưa kịp phản ứng, nó đã nhảy xuống bên kia sông.

Mà con gà mái già vốn còn đang nhàn nhã đi tới đi lui kia.

Đột nhiên nhận ra nguy hiểm đang đến.

Muốn chạy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Nó bị một con chó lớn màu vàng bám chặt vào mặt đất.

Đau đớn đập cánh giãy dụa, nhưng không có tác dụng.

Mà con chó vàng kia còn nghiến răng quay đầu lại, hướng theo người ở ven đường kêu "Gâu Gâu" hai tiếng.

Dường như là đang muốn được khen...

Vẻ mặt Viên Đức Cương chết lặng...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment