Viên Đức Cương kinh hãi!
Ông vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau lưng, phát hiện đằng sau mình là một chiếc xe, cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, giống như thật muốn khen ngợi con chó con kia một hồi!
Viên Đức Cương luống cuống!
“Cậu, cậu, cậu, mấy cậu làm cái gì thế? Cậu nhóc kia, mau bảo chó của cậu buông ra mau! Nhanh buông ra!”
Đây chính là đại lễ định mang tới thôn Lục gia đấy!
Nhà bọn họ tổng cộng có hai con gà mái, quanh năm suốt tháng cũng chỉ dựa vào trứng của hai con gà mái này, thi thoảng còn có thể đem bán kiếm chút tiền.
Tuy rằng món quà này có chút tồi tàn, nhưng đối với Viên Đức Cương hiện tại mà nói, đã coi như là thứ tốt nhất ông có thể lấy ra được.
Còn mang qua đó, bọn họ dùng hai con gà mái này nuôi lấy trứng hay giết lấy thịt thì ông cũng không quản được.
Nhưng ít ra lúc mang qua vẫn phải còn sống mới được!
Bị con chó này cắn chết mất thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Viên Đức Cương liền nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Nhanh, mau buông ra đi!”
Ông chỉ hận không thể tự mình nhảy xuống tranh đấu với con chó vàng kia. VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
Thấy con chó vàng bất động, ánh mắt nhìn ông với vẻ khó hiểu, Viên Đức Cương lại càng gấp hơn.
Ông nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới mặt đất lên, định ném về phía con chó vàng kia.
Lúc này, Lục Lập Hành vừa bước xuống từ trên xe cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn vội vàng đi tới trước giữ lại tay của Viên Đức Cương.
“Đừng, chú à, đứng ném đá này, Đại Hoàng sẽ không làm tổn thương hai con gà kia đâu!”
Trên thực tế, hắn chỉ là dừng xe hỏi thăm đường một chút.
Gặp được ông chú này bắt gà có chút khổ sở, hắn vốn định để Đại Hoàng đi giúp một chút, ai ngờ còn chưa kịp nói gì, Đại Hoàng đã tự động xông ra ngoài.
Tư thế kia, quả thật giống như sẽ cắn chết hai con gà kia vậy.
Cũng khó trách ông chú này lại lo lắng.
Có điều, dựa theo sự hiểu biết của Lục Lập Hành về Đại Hoàng, không có lệnh của hắn, Đại Hoàng chắc chắn sẽ không cắn chết gà.
Nhưng mà Viên Đức Cương lúc này đang lòng như lửa đốt, còn hơi đâu mà tin tưởng lời Lục Lập Hành nữa chứ.
Ông chỉ trơ mắt nhìn Đại Hoàng, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao biết được nó không cắn chết chứ? Cậu nhìn con gà kia đều đã từ bỏ vùng vẫy rồi, con gà này đối với tôi rất quan trọng đấy, cậu thanh niên, cậu mau bảo con chó kia buông ra đi!”
Lục Lập Hành quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên trông thấy con gà kia đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, có vẻ như bị Đại Hoàng hù doạ, đầu cũng gục xuống đất.
Lục Lập Hành:…
Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Đại Hoàng:
“Được rồi, Đại Hoàng, mau buông nó ra đi!”
Đại Hoàng hơi kinh ngạc, nó nghiêng đầu, nhìn Lục Lập Hành, ánh mắt hoàn toàn không hiểu có chuyện gì, giống như là đang nói: Chắc chắn muốn thả nó ra sao?
Đây chính là gà Cẩu gia thật vất vả mới bắt được đấy ~
Buông ra nó sẽ chạy ~
Lục Lập Hành cũng có chút do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Viên Đức Cương, hắn không thể không lần nữa lên tiếng ra lệnh:
“Không sao cả, trước cứ buông ra đã.”
Đại Hoàng cúi đầu, lưu luyến không rời buông con gà trong miệng ra.
Một giây sau.
Con gà dáng vẻ vốn như đã hoàn toàn chịu chết đột nhiên như bị điên đập cánh điên cuồng, bay ra bên ngoài.
Viên Đức Cương vốn đã nóng nảy, nhìn thấy cảnh này lại càng cuống cuồng hơn.
“Ai? Ai? Mày đừng có bay đi mà! Gà của tôi! Gà của tôi!”
Ông vội vàng quay người, thân hình hơi còng nhấp nhô đuổi theo con gà.
Nhưng mà, gà vừa mới thoát khỏi mồm chó chạy trốn, Viên Đức Cương sao có thể đuổi kịp được.
Mắt thấy con gà kia cách Viên Đức Cương càng ngày càng xa, Đại Hoàng và Lục Lập Hành yên lặng nhìn nhau.
Trong mắt Đại Hoàng tràn đầy khinh thường, Lục Lập Hành cũng chỉ biết yên lặng thở dài.
Hắn cũng quả thật chưa từng gặp một ông già đuổi gà như thế bao giờ.
Lục Lập Hành đành phải lần nữa nhìn Đại Hoàng, nói:
“Đại Hoàng, hay là đi bắt gà lần nữa đi?”
Đại Hoàng:…
Nó yên lặng liếc Lục Lập Hành một cái.
Căn bản không hề muốn phản ứng!
Thật vất vả mới bắt được gà, cứ như vậy thả đi, giờ lại muốn Cẩu gia đi bắt tiếp ~
Hừ ~
Cẩu gia không đi!
Lục Lập Hành: “Khi nào trở về sẽ thưởng cho mày hai cục xương.”
Xương?
Đại Hoàng lập tức thẳng người!
Làm một con chó, nó đối với mấy thứ xương này quả thật không có bất kì sức chống cự nào.
Nghĩ tới đây, Đại Hoàng liền bật dậy, hoàn toàn quên đi nỗi uỷ khuất vừa rồi của mình, chạy về phía con gà vừa chạy.
Viên Đức Cương vốn đang thở hồng hộc đuổi bắt gà lại đột nhiên cảm thấy có một cái bóng ở phía sau loáng qua một cái, ông có chút ngẩn người.
Lời ngăn cản đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn bị nuốt trở vào.
Mắt thấy Đại Hoàng lại lần nữa đuổi kịp gà.
Con gà kia sau khi bị Đại Hoàng cắn, trong nháy mắt liền trở về dáng vẻ hấp hối, sắp chết đến nơi.
Viên Đức Cương lúc này mới ý thức được vừa rồi mình quả thật đã hiểu lầm con chó vàng này rồi.
Con gà kia, rõ ràng là thành tinh luôn rồi!
Thật đúng là còn thông minh hơn cả người!
Chờ Đại Hoàng ngậm con gà quay trở lại, Viên Đức Cương muốn tiến lên chào hỏi cảm ơn, nhưng con chó vàng kia lại yên lặng tránh sang bên cạnh tiếp tục đi, căn bản không hề để ý tới ông.
Đi thẳng về phía Lục Lập Hành.
Lời đã lên đến miệng, Viên Đức Cương cứ như vậy mà nuốt vào bụng.
Ông đành phải quay người nhìn về phía Lục Lập Hành.
“Cái kia, cậu trai à, con gà này…”
Đại Hoàng vốn là đứng bên cạnh Lục Lập Hành, cách Viên Đức Cương rất gần, thấy Viên Đức Cương có ý định tiến tới, nó liền xê dịch ra đằng sau.
Con người này không phải loại tốt lành gì.
Cứ vu oan cho Cẩu gia.
Cẩu gia mới không muốn đứng gần cái người này!
Viên Đức Cương liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng nghĩ tới công việc của mình, vẫn kiên trì nói ra.
“Con gà này… Tôi thật sự có chuyện cần dùng gấp, cậu xem xem có thể hay không, có thể hay không…”
Nói nói, Viên Đức Cương càng cúi thấp đầu xuống.
“Vừa rồi là tôi quá phận, hiểu lầm các cậu, thật sự xin lỗi, tôi…”
Muốn đưa cho người ta ít đồ tạ lỗi, nhưng ông lại chẳng biết đưa cái gì, đành phải lấy ít trứng gà mình mang theo ra.
“Nhà tôi cũng không có cái gì tốt, gà này là tôi muốn mang đi đổi chút đồ quan trọng, hay là tôi cho các cậu trứng gà này có được không?”
Đây đã là thành ý lớn nhất mà Viên Đức Cương có thể đem ra được.
Ông chỉ hi vọng kẻ lái xe có tiền này sẽ không quá để ý.
Nếu không thì ông thật không biết nên làm sao bây giờ.
Lục Lập Hành nhìn ông, sau đó lại nhìn Đại Hoàng, ra hiệu cho Đại Hoàng đưa gà cho Viên Đức Cương.
Nhưng Đại Hoàng không hề bị lay động, còn tiếp tục lùi về phía sau.
Lục Lập Hành:…
Hắn đành phải hắng giọng một cái:
“Đại Hoàng, xương kia…”
Vừa nhắc tới xương, Đại Hoàng nháy mắt liền dựng lỗ tai lên.
Sau đó lại nhớ tới con gà đang ngậm trong miệng, rồi lại nghĩ tới xương.
Vẫn cảm thấy xương gặm ngon hơn chút.
Đại Hoàng bất đắc dĩ cúi đầu, ghét bỏ đi tới bên cạnh Viên Đức Cương, đưa con gà trong miệng cho ông, sau đó trợn trắng mắt, quay người chạy về phía Lục Lập Hành.
Viên Đức Cương cuối cùng cũng cầm được gà, liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Ông cúi đầu, vừa cảm ơn vừa dùng tay quẹt mồ hôi trên mặt một cái.
Sau đó lại lấy trứng gà ra đưa cho Lục Lập Hành:
“Cậu trai, trứng gà này cậu cầm lấy đi! Cầm lấy đi, tôi… Tôi thật sự là… Tôi…”
Biết mình đã chiếm tiện nghi lớn của người ta, Viên Đức Cương lại càng cảm thấy áy náy.
Lục Lập Hành ngược lại cười cười.
Hắn kéo Đại Hoàng lại, nói: “Không sao đâu ạ, chú à, tình huống vừa rồi kia, là cháu thì cháu cũng sẽ hiểu lầm thôi ạ, chú không cần cho cháu chỗ trứng gà này, trứng gà này hẳn cũng là chú mang đi tặng lễ đúng không? Chú cứ cầm lấy đi, cháu ngược lại thật ra cũng có chút chuyện khác muốn nhờ chú giúp đỡ…”
------
Dịch: MBMH Translate