Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 487 - Chương 487 - Tới Chơi, Viên Đức Cương Chấn Kinh

Chương 487 - Tới Chơi, Viên Đức Cương Chấn Kinh
Chương 487 - Tới Chơi, Viên Đức Cương Chấn Kinh

Đại Hoàng đứng sau lưng Lục Lập Hành, đầu hất cao khinh thường.

Nó lại yên lặng lùi về sau một bước, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lục Lập Hành.

Viên Đức Cương nghe vậy liền vội nói: “Cậu cứ nói, cậu cứ nói, có chuyện gì vậy? Chỉ cần có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp! Có điều tôi sắp phải đi ngay, có chuyện quan trọng thì hay là cậu cứ ở đây đợi một chút, lát nữa tôi quay lại…”

Không đợi Viên Đức Cương nói xong, Lục Lập Hành đã lên tiếng giải thích: “Không phải, không phải chuyện quan trọng gì, cháu chỉ là muốn hỏi thăm đường.”

“À à, cậu muốn đi đâu vậy? Yên tâm, mấy chục dặm quanh đây, không có chỗ nào là tôi không biết cả.”

Lục Lập Hành nói: “Đây là lối vào thôn trang Tiểu Viên đúng không ạ? Cháu tới tìm trưởng thôn thôn trang Tiểu Viên, hoặc là tìm Viên Kim Quý cũng được.”

Tìm được Viên Kim Quý là sẽ gặp được trưởng thôn.

Hắn cũng có thể thuận tiện tìm hiểu về tình huống thôn trang Tiểu Viên một chút.

Nghe xong lời này, Viên Đức Cương trợn tròn mắt.

Ông từ trên xuống dưới quan sát Lục Lập Hành một lượt.

Trong đầu tìm tòi một hồi lâu, Viên Đức Cương cuối cùng vẫn xác nhận mình quả thật không quen biết cậu trai này.

Ông ngây người.

“Cậu tìm trưởng thôn sao?”

“Vâng ạ, sao vậy ạ? Trưởng thôn không có ở nhà sao ạ?”

“A, trưởng thôn đúng là không có ở nhà.”

Viên Đức Cương giờ đang tự hỏi nên nói bản thân mình chính là thôn trưởng như thế nào, chưa nghĩ ra cách gì đã thấy Lục Lập Hành nói tiếp:

“Vậy thì đúng là không khéo, được rồi, vậy mai cháu quay lại vậy, chú à, nếu như chú gặp thôn trưởng thì nhờ chú chuyển lời là Lục Lập Hành từ thôn Lục gia ngày mai muốn tới thăm hỏi một chút, nếu như thôn trưởng không có việc gì thì ở nhà chờ một lát, đúng rồi, đây là số điện thoại của cháu, nếu như điều kiện cho phép thì chú bảo thôn trưởng gọi điện thoại cho cháu cũng được!”

Lục Lập Hành nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, viết số điện thoại của mình lên trên, sau đó đưa cho Viên Đức Cương.

Viên Đức Cương cả người đều ngây ra.

Ông không dám tin nhìn Lục Lập Hành.

“Cậu… Cậu nói cậu là ai cơ?”

Lục Lập Hành cười nói: “Lục Lập Hành ạ.”

Viên Đức Cương lúc này chỉ muốn chui đầu xuống đất, ông lại nhìn về phía con chó vàng sau lưng Lục Lập Hành kia, đột nhiên nhớ tới hình như thôn trưởng Lưu và thôn trưởng Lý cũng đã từng nhắc qua, ở thôn Lục gia có một con chó rất thần kỳ, gọi là Đại Hoàng, nó là một con chó vàng, có thể tiên đoán được rất nhiều chuyện, đã từng cứu rất nhiều người.

Là chó nuôi trong nhà Lục Lập Hành.

Ở thôn Lục gia, con chó này được nhận mười phần tôn kính.

Bất kì kẻ nào ở thôn Lục gia thấy nó đều sẽ thân mật cho nó chút gì đó để ăn.

Viên Đức Cương thế nào cũng không nghĩ tới con chó vừa giúp mình bắt gà kia, thế mà lại là…. Đại Hoàng ư?

Một con chó lợi hại như vậy lại bị ông hiểu lầm.

Càng khiến Viên Đức Cương khó chịu hơn là cậu thiếu niên trước mặt ông này thế mà lại chính là Lục Lập Hành mà mình muốn tìm.

Ông đây là…

Hiểu lầm chính người tới đây giúp đỡ mình!

Cái này, cái này, cái này….

Cả người Viên Đức Cương đều cảm thấy không tốt, nội tâm bắt đầu điên cuồng nhỏ máu!

Còn tiếp tục như vậy, việc hợp tác giữa thôn Lục gia và thôn trang Tiểu Viên còn được nữa không?

Mồ hôi chảy từ trên mặt Viên Đức Cương, nhỏ xuống.

Lục Lập Hành thấy vẻ mặt ông thay đổi liên tục, liền có chút lo lắng.

“Chú à, chú cảm thấy thế nào rồi? Chú bị bệnh sao? Có muốn đi gặp bác sĩ không? Hay là cháu đưa chú đi nhé?”

Đang êm đẹp, sao người này lại đột nhiên như gặp ma rồi?

Viên Đức Cương bỗng lùi về sau một bước.

“Không không không, tôi không, tôi không có bệnh, cái kia, cậu thật sự là Lục Lập Hành sao?”

“Vâng, chú biết cháu sao?”

Nghe xác nhận lần nữa, Viên Đức Cương liền cúi người xuống, cong eo định quỳ xuống.

May mà Lục Lập Hành tay nhanh mắt lẹ, thấy có cái gì không đúng, liền vội vàng ngăn cản ông.

“Chú, chú làm cái gì đấy? Có gì thì cứ nói chuyện là được mà.”

Viên Đức Cương cả người run rẩy, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Là tôi hồ đồ, là tôi hồ đồ! Cậu Lục, tôi chính là Viên Đức Cương!”

Vẻ mặt Lục Lập Hành tràn đầy sự khó hiểu.

Viên Đức Cương nói tiếp: “Là thôn trưởng thôn trang Tiểu Viên, Viên Kim Quý cũng coi như là một người cháu của tôi!

Gà này…”

Ông vừa nói vừa đưa gà tới: “Gà này cũng là định tặng cho cậu, tôi… Tôi vốn là muốn tới thôn Lục gia tìm cậu, tôi thật đúng là… Thật đúng là…”

Ông giơ bàn tay đầy nếp nhăn của mình lên, bắt đầu dùng lực đập vào đầu của mình, dáng vẻ tràn đầy tự trách.

Con gà vừa bị trói lại kia, bị ông giày vò lâu như thế, suýt chút nữa còn bay mất. May mà Lục Lập Hành thấy tình hình không ổn, ra hiệu cho Đại Hoàng đuổi theo tóm chặt lấy gà.

Cả thân chó của Đại Hoàng cũng thấy không tốt.

Hôm nay gặp chuyện gì không gặp, lại ngay ở chỗ này đi bắt gà rồi lại thả, rồi lại bắt!

Nó rất mệt mỏi!

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của Viên Đức Cương, Đại Hoàng cũng mười phần không đành lòng, cuối cùng vẫn yên lặng đi bắt gà.

Viên Đức Cương vẫn còn đang tự trách:

“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, cậu Lục, là tôi có mắt như mù, Đại Hoàng, ngài đừng quá nóng giận, con gà này, ngài cứ trực tiếp ăn đi!”

Đại Hoàng yên lặng cảm thụ lông gà trong miệng một chút.

Lại nghĩ tới bản thân nó bình thường gặp xương đã thành quen.

Nó nhíu nhíu mày, ghét bỏ liếc Viên Đức Cương một cái.

Lục Lập Hành không nhịn được nở nụ cười:

“Chú Viên, chú không cần phải làm như vậy, người không biết là vô tội, Đại Hoàng nó chỉ là đang làm kiêu thôi, nó không thích thịt sống.

Lại nói, không nghĩ tới chú sẽ tới tận đây tìm cháu, đây cũng coi như một loại duyên phận đi! Mau, nhanh lên, chú mau ngồi xuống đây đi.”

Viên Đức Cương được Lục Lập Hành đỡ, ngồi xuống trên một tảng đá lớn.

Thấy tâm tình Viên Đức Cương đã ổn định hơn một chút, Lục Lập Hành mới nói:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Là vì chỗ phân bón cháu đưa kia không có tác dụng gì sao?”

Viên Đức Cương vội vàng lắc đầu: “Không không không, phải là cực kì có ích mới đúng, cho nên tôi nghĩ muốn đi tìm gặp cậu một chút, chỗ thôn trang Tiểu Viên chúng tôi bên này năm nay chỉ toàn trồng thảo dược, tôi muốn xem xem chỗ cậu Lục bên kia còn phân bón hay không, tôi, cái này…”

Ông có chút không chờ nổi nữa.

Nhưng lại không biết nói thế nào cho phải.

Lục Lập Hành nhìn ra điểm khó xử của ông, liền lên tiếng giải vây:

“Thì ra là vậy, thật sự xin lỗi, cháu có nói với anh Viên Kim Quý là mấy ngày nữa, khi nào có thời gian rảnh sẽ đến, không nghĩ tới mấy ngày qua lại bận rộn như vậy, thế này đi, chúng ta trước cứ đi xem một chút, nếu được, cháu sẽ lại mang cho mọi người ít phân bón.”

“Được, được!”

Nghe xong lời này, Viên Đức Cương mới bình tĩnh lại hơn một chút.

“Cậu Lục, tôi nghe thôn trưởng Lưu và thôn trưởng Lý nói họ cũng hợp tác cùng với cậu, thù lao đưa cậu Lục đều là năm phần lợi nhuận, như vầy, tôi bên này đưa cậu sáu phần, chỉ cần những cây thảo dược này có thể sống, vậy thôn trang Tiểu Viên của chúng tôi cũng có thể được cứu rồi!”

Lục Lập Hành lắc đầu: “Không, không cần đâu ạ, cứ năm phần là được rồi, không thể phá hỏng quy củ được, các thôn dân trồng trọt cũng không dễ dàng gì, hi vọng người trấn Lâm Thuỷ chúng ta đều có thể được ăn cơm no.”

Lục Lập Hành nói rồi liền đứng lên.

Hắn mở cửa xe ra, ra hiệu cho Viên Đức Cương vào trong: “Đi thôi chú Viên, chú chỉ đường nhé.”

Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng mỉm cười của Lục Lập Hành, Viên Đức Cương đột nhiên hiểu ra vì sao hắn lại được nhiều người tôn trọng như vậy.

Viên Đức Cương đứng dậy, vừa đi tới vừa nói lời cảm tạ: “Được được, cậu Lục, cậu đúng là người tốt mà! Vậy là thôn trang Tiểu Viên của chúng tôi được cứu rồi! Quá tốt rồi…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment