Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 488 - Chương 488 - Sao Lại Về Sớm Thế Này?

Chương 488 - Sao Lại Về Sớm Thế Này?
Chương 488 - Sao Lại Về Sớm Thế Này?

Nhà của Viên Đức Cương!

Sau khi ông ấy rời đi, Miêu Thúy Hoa liền đi tìm bọn người Viên Kim Quý và Viên Đại Tráng.

Lúc này, đã có mấy người ở trong sân của bọn họ rồi.

Tâm trạng Miêu Thúy Hoa có chút buồn bực:

"Kim Quý, Đại Tráng, chúng ta nên làm sao bây giờ? Lão Viên sang thôn Lục Gia tìm người rồi."

Viên Kim Quý xua tay nói: "Không sao, đi thì cứ đi. Người ở thôn Lục Gia đều là những người rất tốt, đặc biệt là người anh em Lục Lập Hành. Cậu ấy có khuôn mặt hiền lành và cũng đối xử tốt với mọi người. Nhưng tại sao trưởng thôn không gọi cho cháu thế?"

Miêu Thúy Hoa nói: “Thím bảo ông ấy gọi điện cho cháu rồi, nhưng ông ấy nói không biết xe thể thao của cháu đã về chưa, sợ làm chậm trễ công việc của cháu.”

"Mấy ngày nay cháu cứ ở nhà suốt để chờ việc này đó. Haizzz, bỏ đi, cháu sẽ lái xe đuổi theo vậy, chắc là có thể đuổi kịp. Thím Miêu, Đại Tráng, hai người cứ ở nhà đợi là được, bọn cháu nhất định có thể trở về trong thắng lợi.”

Nói xong.

Viên Kim Quý liền rời đi.

Lúc này, anh ta bất chợt nghe thấy tiếng ô tô.

Viên Kim Quý hơi bị giật mình.

"Có một chiếc ô tô đang tới thôn của chúng ta sao? Không đúng, những con đường trong thôn này người thường không thể tiếp cận được. Là ai nhỉ?"

Anh nhanh chóng đi đến ven đường để nhìn.

Thôn trang Tiểu Viên nằm ở lưng chừng núi.

Đường núi cực kỳ khó đi.

Độ rộng chỉ có một chiếc ô tô nhỏ có thể qua được, và phần lớn diện tích bị cỏ dại lấn chiếm.

Viên Kim Quý nhớ rằng khi mình mới lấy được bằng lái xe thì cũng không dám lái xe về.

Và rồi sau đó, bản thân dám lái rồi thì anh lại không thấy người nào khác lái xe vào.

Ai mà lại gan thế nhỉ?

Trong khi Viên Kim Quý đang suy nghĩ, thì anh nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng trên đường đang chậm rãi chạy tới.

Trên con đường núi hiểm trở này, nó thực sự được lái rất ổn định.

Viên Kim Quý có chút sững sờ.

“Ai thế? Hình như là đi sang đây, thím Miêu, hôm nay nhà thím có khách nào sao?”

Miêu Thúy Hoa lắc đầu: "Không có, sao nhà thím lại có khách chứ? Lão Viên mỗi ngày đều đắm chìm trong việc trồng dược liệu, hiếm khi giao lưu với mọi người."

“Thế thì lạ nhỉ.”

Trong khi mấy người họ đang nói chuyện thì chiếc xe dừng lại cách trước mặt họ không xa.

Sau đó.

Bọn họ nhìn thấy Viên Đức Cương từ trên xe bước xuống.

Trên mặt ông ấy nở một nụ cười.

Ngoài ra còn đi cùng một con chó lớn màu vàng có vẻ miễn cưỡng.

Và Viên Đức Cương đang chịu khó nói với con chó lớn màu vàng điều gì đó.

“Cẩu gia à, nếu ngài muốn ăn thịt gà, vậy thì lát nữa tôi sẽ hầm cho ngài!

"Đừng coi thường tôi, tôi hầm gà rất tuyệt đấy, vợ của tôi thích ăn nhất, có lẽ ngài cũng sẽ thích thôi!"

"Nếu còn không được thì ngài muốn ăn gì, tôi sẽ lên núi bắt cho ngài, à không, tôi sẽ kêu tất cả người trong thôn bắt giúp ngài."

Con chó lớn màu vàng có vẻ rất thiếu kiên nhẫn và căn bản không muốn chú ý đến Viên Đức Cương.

Nó nhanh chóng nhảy ra khỏi xe và phớt lờ ông.

Viên Kim Quý: ? ? ?

Có chuyện gì thế?

Mọi người cũng ngỡ ngàng.

"Trưởng thôn, không phải ông đến thôn Lục Gia sao? Sao lại về sớm thế này?"

"Con gà này không phải là làm quà tặng cho thôn Lục Gia sao? Tại sao lại tặng cho một con chó lớn màu vàng?"

Viên Đức Cương im lặng trợn mắt nhìn họ:

"Đừng nói nhảm, đây không phải là con chó lớn màu vàng, đây là cẩu gia!"

Mọi người: ? ? ?

Đang tiếp tục nói điều gì đó.

Thì Viên Kim Quý nhìn thấy cửa tài xế mở ra.

Sau đó.

Một bóng dáng quen thuộc bước ra.

Viên Kim Quý hơi giật mình và hoàn toàn sửng sốt.

"Anh... Anh Lục?"

Vừa hét, anh vừa nhanh chóng nhảy xuống sân để chào đón bọn họ.

Dáng vẻ đó trông vui sướng hơn cả Viên Đức Cương.

Mọi người: ? ? ? ?

Có chuyện gì thế?

Rất nhanh, Viên Kim Quý đã cho họ câu trả lời.

Anh vừa nắm tay những người đang bước xuống xe vừa nói:

"Anh Lục, anh thực sự đến đây ư?"

“Trên đường đi anh gặp trưởng thôn phải không?”

"Đó là con chó của anh phải không? Cẩu gia trong huyền thoại sao?"

"Thím Miêu, Đại Tráng, nhanh lên, dọn ghế cho anh Lục và Cẩu gia ngồi, đây là vị cứu tinh của chúng ta đấy!"

Miêu Thúy Hoa và Đại Tráng ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng thì cũng hiểu chàng trai trẻ lái chiếc xe đẹp này.

Chính là Lục Lập Hành mà bọn họ muốn tìm.

Miêu Thúy Hoa nhanh chóng quay người lại và dọn ghế cho Lục Lập Hành.

Đại Tráng trực tiếp đưa chiếc ghế gần nhất cho Đại Hoàng.

“Cẩu gia, mời ngồi!”

Đại Hoàng im lặng trợn mắt nhìn.

Mọi người trong thôn trang Tiểu Viên này đều có chút ngớ ngẩn ...

Nghĩ như vậy.

Nó lướt nhanh qua họ rồi đi tìm một tảng đá lớn cạnh sân.

Rồi đặt toàn thân mình ngồi sụp xuống trên đó!

Ừm.

Thoải mái hơn nhiều...

Viên Đại Tráng ôm ghế đứng đó, không biết phải làm sao.

Lục Lập Hành mỉm cười.

"Ha ha, đừng để ý Đại Hoàng, nó cứ như thế đấy, không sao đâu."

Nhìn thấy bọn họ lại đưa cho mình một chiếc ghế đẩu khác.

Lục Lập Hành vội xua tay:

"Đừng, trưởng thôn, anh Viên, không nói nhiều nữa, chúng ta đi xem dược liệu trong ruộng trước đã nhé? Một lát nữa tôi còn phải về, vợ con tôi đang đợi tôi ở nhà!"

Thấy Lục Lập Hành nói như vậy, mọi người cũng không thể chối từ.

Viên Đức Cương vội vàng nói:

"Được thôi, chúng ta đi hướng này!"

Vừa nói ông vừa đưa con gà trong tay cho Miêu Thúy Hoa:

“Vợ à, buổi trưa làm gà, hầm canh, xương đưa cho Cẩu gia.”

“Được thôi!”

Miêu Thúy Hoa cũng trở nên vui vẻ.

Lục Lập Hành gọi Đại Hoàng.

Sau đó mấy người và một chú chó đi ra cánh đồng.

Đầu tiên, Viên Đức Cương dẫn Lục Lập Hành đi xem Thiên Ma và Hoàng Kỳ.

Sau đó lại đi xem dược liệu Hoàng Kỳ đã được tưới bằng nước Linh Trì và so sánh.

“Cậu Lục, cậu xem này, khác biệt rất lớn đấy, phân bón của cậu quả nhiên có tác dụng, những cây Thiên Ma này hẳn là có thể sống sót nhờ có nước Linh Trì.”

Lục Lập Hành gật đầu:

"Được, vậy thì giải quyết xong rồi. Trưởng thôn, ông dẫn theo một vài người, buổi chiều đến thôn Lục Gia lấy phân bón nhé. Người của chúng tôi ở đó có chút bận rộn nên không thể giao tới đây."

"Được rồi được rồi, Đại Tráng đi gọi mọi người đi!"

“Vâng, vâng!”

Viên Đại Tráng nhanh chóng đi làm việc.

Lục Lập Hành cùng mấy người khác thảo luận một số chi tiết.

Sau khi thảo luận xong, anh ta nhìn ngọn núi bất tận phía xa và hỏi:

"Việc mua bán những dược liệu này đã có nơi đầu mối chưa?"

“Có rồi, có rồi. Trước khi trồng dược liệu, chúng tôi đã tìm người mua rồi, chỉ đợi cây lớn thôi!"

"Vậy thì tốt. Vậy đợt này, thôn trang Tiểu Viên năm nay hẳn là có thể có được một năm tốt lành rồi."

"Ừm, đúng vậy, tất cả đều là nhờ có cậu Lục đây!"

Viên Đức Cương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt ông hiện lên một nụ cười.

Lục Lập Hành cũng cười nói: "Cũng nhờ các người có ý kiến ​​khá là hay, trồng dược liệu lại là một lựa chọn không tồi."

Sau khi mọi chuyện đã ổn định, Lục Lập Hành lại đi dạo quanh thôn.

Buổi trưa còn chưa ăn cơm đã vội vã rời đi.

Viên Đức Cương và những người khác muốn giữ anh ta lại nhưng Lục Lập Hành từ chối vì muốn trở về ở bên cạnh các con.

Không còn cách nào khác, Viên Đức Cương đành phải chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ở nhà.

Cùng với những món người dân làng đem đến, chẳng mấy chốc xe của Lục Lập Hành đã đầy ắp.

Lục Lập Hành thấy mình không thể trốn tránh nên đành phải nhận lấy.

Đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, lúc chuẩn bị đi.

Đột nhiên anh ta nhìn thấy một người quen đang đi xuống núi.

Người đàn ông có dáng người còng lưng và mang một chiếc giỏ tre khổng lồ trên lưng.

Đang bước nhanh xuống núi.

Lục Lập Hành có chút giật mình:

“Người này là…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment