“Người này có phải là người của thôn trang Tiểu Viên không?”
Lục Lập Hành tràn đầy nghi hoặc.
Anh có quen biết người đàn ông đang đi xuống núi.
Chính là người đã bán hoa lan cho anh ở cổng bệnh viện ngày hôm đó.
Anh ta đã mua những cây lan với giá một tệ mỗi cây.
Sau này trồng xong mới phát hiện ra đó là Tố Hà Quán Đỉnh.
Bán cho Hà Chấn Viễn và kiếm được rất nhiều tiền.
Lần này Hà Chấn Viễn lại mua thêm sáu cây.
Tuy mới gặp một lần nhưng Lục Lập Hành rất có ấn tượng với người này.
Hình như ông bán hoa lan là vì vợ ông bị bệnh cần tiền.
Bây giờ, nửa năm đã trôi qua.
Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây.
Viên Đức Cương có vẻ ngạc nhiên:
"Cậu biết ông ấy sao? Đây là một nông dân ở thôn trang Tiểu Viên của chúng tôi. Ông ấy tên là Viên Lâm, lớn tuổi hơn tôi một chút, năm nay ông ấy đã hơn sáu mươi rồi!"
Lục Lập Hành cau mày nhìn dáng vẻ gầy gò của Viên Lâm.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông ông ấy vẫn như đang ở độ tuổi bảy mươi.
Viên Đức Cương dường như đã đoán ra được Lục Lập Hành đang nghĩ gì nên giải thích:
“Cả đời ông ấy chưa từng có con, hai vợ chồng sống nương tựa vào nhau. Năm ngoái, vợ ông ấy đổ bệnh và đến nay vẫn chưa khỏi bệnh. Ông ấy đã phải nghĩ cách kiếm tiền, ngày nào cũng đi sớm về muộn nên trông ông ấy có vẻ già đi một chút. Haizzz..."
Nói đến đây, Viên Đức Cương lại thở dài.
Trong thôn trang Tiểu Viên có rất nhiều người như vậy.
Nhưng ông ấy vẫn cảm thấy khó chịu.
Sẽ thật tốt nếu môi trường sống ở trong thôn có thể tốt hơn.
“Vẫn chưa tốt sao?”
Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tốt sao?
“Đúng vậy, hình như là bệnh hiểm nghèo gì đó, phải tốn rất nhiều tiền mới có thể lên huyện thành phẫu thuật, nhưng họ lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể gắng gượng điều trị ở bệnh viện trong trấn! Tất cả đều phụ thuộc vào số tiền ông Viên lên núi thu thập thứ gì đó hàng ngày và trao đổi trong thị trấn. Ông ấy..."
Nói được nửa chừng, Viên Đức Cương bỗng ngừng nói.
Nhưng Lục Lập Hành lại không chú ý tới chi tiết này.
Sau khi nghe xong nửa đầu, anh ta đã cau mày.
Nghĩ một lúc, anh ta không nhịn được mà bước về phía trước.
“Ông lão.”
Viên Lâm, người vừa xuống núi và chống gậy, liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đục ngầu liếc nhìn Lục Lập Hành, nhưng lại không nhận ra anh ta.
“Cậu là ai?”
Vừa nói, ông vừa nhấc giỏ lên như một đứa trẻ.
Có vẻ như ông ấy sợ đồ trong giỏ sẽ rơi ra ngoài.
"Ông không nhớ cháu à? Năm trước, cháu đã mua hoa lan của ông trước cửa bệnh viện."
Ông lão chợt nhận ra:
“Ồ ồ, là cậu à. Sao cậu lại tới thôn của chúng tôi?”
Viên Lâm nói và nhanh chóng ôm lấy chiếc giỏ của mình.
Dường như ông ấy sợ Lục Lập Hành sẽ cướp mất.
Lục Lập Hành không để ý tới cử chỉ nhỏ này, anh ta bình tĩnh nói:
“Có chút chuyện, ông lại hái cái gì thế này?”
"À, cái này..."
Viên Lâm lại ôm chặt giỏ hơn:
"Đều là hoa lan, giống với loại mà cậu mua lần trước đấy, hì hì, sao thế? Cậu muốn mua nữa không? Lần này tôi sẽ bán cho cậu rẻ hơn."
Lục Lập Hành có chút giật mình.
Luôn có cảm giác như Viên Lâm đang cảnh giác điều gì đó.
Nhưng mà anh ta vẫn gật đầu: “Cháu muốn.”
Không những muốn mua mà lần này còn muốn đưa thêm tiền cho ông lão nữa.
Mặc dù ông lão không biết thị trường.
Nhưng cũng có thể coi là kiếm được rất nhiều tiền từ ông ấy.
Anh không đành lòng nhìn vợ ông lão vẫn nằm trong bệnh viện.
Viên Lâm rất vui khi nghe được câu trả lời của anh.
"Được rồi, tôi sẽ lấy nó cho cậu ngay bây giờ, cậu đợi chút nhé!"
Ông ấy vén lá che giỏ rồi lấy hoa và cỏ bên trong ra:
“Loại cây lần này không giống lần trước, cũng không tốt bằng, nhưng vẫn có giá một tệ một cây, cậu có thể tự mình chọn cây tốt.”
Lục Lập Hành nghe xong gật đầu.
Anh vừa định bước tới thì bị Viên Đức Cương chặn lại:
“Đợi đã.”
"Chú Viên à, đây là vị khách quý của thôn trang Tiểu Viên chúng ta, đến đây để giúp đỡ thôn trang Tiểu Viên chúng ta đấy."
Giọng điệu của ông ta rất bất lực.
"Ồ ồ, khách quý à!"
Tay Viên Lâm cứng đờ, ông ấy lại che lá cây lại.
"Được rồi, vậy tôi không quấy rầy các người nữa, tôi vào trấn bán hàng, bà lão còn đang chờ cơm tối nữa."
Lục Lập Hành thấy ông ấy chuẩn bị rời đi, nói:
“Chờ đã.”
Sau khi Viên Lâm dừng lại, anh ấy mới nói tiếp:
“Cháu thật sự rất muốn mua hoa lan, ông lão ơi, tại sao phải vào trong thị trấn bán chứ?”
Viên Lâm cũng sửng sốt.
Cũng muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Lúc này Viên Đức Cương mới bước lên và nói:
"Cậu Lục à, hoa lan ông ta trồng căn bản là không sống được, mua cũng vô dụng. Rất nhiều người đã đến thôn trang Tiểu Viên của chúng ta vì chuyện này mà gây náo loạn, ông ta lại trốn trên núi, rồi sau đó vẫn sẽ tiếp tục bán, ông ta bị mắng nhiều rồi.”
Còn có rất nhiều người đã tìm đến thôn trang Tiểu Viên.
Nhưng mà Viên Đức Cương biết những khó khăn của Viên Lâm.
Nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Cuộc sống của ông Viên khó khăn quá nên những người đó nếu bị lừa thì sẽ bị lừa.
Nhưng còn Lục Lập Hành thì không được.
"Được rồi, chú Viên, lát nữa cháu sẽ nghĩ cách gửi cho chú một ít tiền. Chú có thể cho thím ăn cơm và đi khám bệnh trước. Số hoa lan này hay là hôm nay đừng bán nữa nhé?"
Viên Lâm cũng gật đầu: “Được, coi như tôi mượn cậu vậy.”
Để chữa bệnh cho vợ, ông ấy không còn cách nào khác.
Nghe vậy, Lục Lập Hành lại cau mày:
"Trồng không sống được?"
Tại sao lại không trồng được nhỉ?
Rõ ràng là những cây lan đó phát triển tốt ở chỗ anh ta.
“Thật sự là hầu như không có cây nào có thể lớn lên được. Tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ là vì những cây hoang dã sau khi chuyển đi sẽ sống không quen nhỉ? Xin lỗi người anh em, tôi không biết cậu đến đây để giúp chúng tôi. Số hoa năm trước có lẽ cậu cũng chẳng trồng nó đâu nhỉ? Bây giờ tôi không có tiền, hay là cậu chờ nhé, chờ tới lúc tôi có tiền thì sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu?”
Ông ta nói đến đây, Lục Lập Hành cũng nghĩ tới.
Tố Hà Quán Đỉnh.
Vì chúng có thể được coi là loài lan số một.
Đương nhiên, chúng có những yêu cầu rất khắt khe về môi trường sống.
Dễ hỏng một chút cũng rất bình thường.
Hà Chấn Viễn thích hoa lan và thường xuyên nghiên cứu chúng nên có thể trồng chúng.
Về phần anh ta với Cố Vãn Thanh, đều là bởi vì có nước Linh Trì.
Nếu không, e rằng những cây lan đó đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy vui mừng và bật cười.
Viên Đức Cương và Viên Lâm ngơ ngác nhìn nhau:
"Cậu Lục, sao cậu lại cười?"
“Không có gì.”
Lục Lập Hành bước tới và mở giỏ của Viên Lâm ra.
Trong giây lát, anh ta bỗng thấy choáng váng.
Bên trong không chỉ có mấy cây Tố Hà Quán Đỉnh.
Mà còn có một vài loài khác.
Chúng đều là những loài lan quý hiếm.
"Cháu muốn mua những bông hoa này, cháu có thể trồng chúng."
“Hả?”
Viên Lâm sửng sốt một lúc.
Viên Đức Cương cũng bước tới và nói:
“Cậu Lục à, chuyện của chú Viên chúng tôi tự có cách giải quyết, cậu không thể nào…”
Trong mắt ông ấy, Lục Lập Hành nói vậy là vì anh ta không muốn nhìn thấy Viên Lâm gặp khó khăn như vậy, muốn ra tay giúp đỡ nên mới nói vậy.
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lục Lập Hành cắt ngang:
"Cháu thực sự có thể trồng chúng. Những cây lan cháu mua của ông trước đây cũng có thể sống. Vợ cháu đã trồng chúng."
"Vợ chồng cháu cực kỳ thích trồng hoa, đặc biệt là hoa lan. Ông lão à, bán hết giỏ này cho cháu nhé!"
"Thế này, ông xem xem vợ ông đến bệnh viện huyện điều trị thì cần bao nhiêu tiền."
"Cháu sẽ chi trả mọi thứ dưới 50 ngàn tệ. Nếu trên 50 ngàn tệ, cháu sẽ cho ông 50 ngàn tệ. Với số tiền còn lại, ông có thể mua một số thứ khác để bồi bổ sức khỏe."
Đem những bông hoa này về có thể bán được với giá hơn 50 ngàn nhân dân tệ.
Nhưng mà lời nói này của Lục Lập Hành khiến mọi người đều kinh ngạc...
"Cái gì? Cái gì?"
“50 ngàn tệ???”
------
Dịch: MBMH Translate