Sợ rằng Lục Lập Hành sẽ không đồng ý, Cố Vãn Thanh lại nói:
“Anh yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu, em cho con ngủ xong thì cũng nhàn rỗi không có gì làm, anh cứ tập trung làm việc của anh như bình thường, đừng lo cho em, em sẽ từ từ làm.”
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc cô ấy.
Chợt muốn bật cười vô cớ.
Nghĩ đến đây, anh thực sự bật cười thành tiếng.
Cố Vãn Thanh thấy vậy tưởng mình bị cười nhạo nên bước tới nắm lấy tay anh ta:
"Tại sao anh lại cười? Em đang nghiêm túc đấy."
Lục Lập Hành buồn cười giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Vãn Thanh:
“Anh biết em nghiêm túc, anh…”
Anh ta cố ý ngập ngừng, thấy Cố Vãn Thanh sốt ruột rồi mới nói:
“Anh ủng hộ em.”
“Hả?”
Cố Vãn Thanh nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành lại mỉm cười và nhéo cái mũi nhỏ của cô ấy:
“Vợ muốn làm gì thì chồng đương nhiên phải ủng hộ hai tay rồi. Về phần hạt giống hoa, anh sẽ tìm cách giúp em, nhưng hiện tại, anh có món đồ tốt cho em nè.”
Nghe được lời này, trong lòng Cố Vãn Thanh cảm thấy vui mừng.
Cô nắm lấy cánh tay của Lục Lập Hành:
“Là gì thế?”
Lục Lập Hành nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: “Chờ anh, em sẽ biết ngay thôi.”
Anh ta nhanh chóng đi đến cốp xe và mở nó ra.
Sau đó.
Cẩn thận lấy chiếc giỏ bên trong ra.
"Nhìn xem, đây là cái gì nào?"
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc giỏ, Cố Vãn Thanh vẫn còn hoài nghi.
Lục Hành lại làm gì đây.
Nhưng ngay sau đó, cô không nhịn được mà chạy nhanh tới:
"A a, đây là hoa lan..."
"Thật nhiều hoa lan!"
"Ủa? Tại sao tất cả bọn chúng đều trông khác nhau vậy?"
Lục Lập Hành đã đặt giỏ vào tay cô:
“Đây chính là do ông lão bán Tố Hà Quán Đỉnh cho anh lần trước lên núi hái đó, hẳn là có rất nhiều loại, anh cũng không biết rõ, lát nữa hỏi anh Hà thử xem sao, được rồi, đi thôi, quay lại trồng và bón phân trước, nếu không thì cây lan mỏng manh như vậy có thể chết mất.”
“Được, được!”
Cố Vãn Thanh vô cùng vui mừng.
Cô phớt lờ Lục Lập Hành và nhanh chóng đi đến nhà kính.
Lục Lập Hành muốn cản cô ấy cũng không được.
Trong nhà kính có rất nhiều chậu hoa.
Chúng được Cố Vãn Thanh để lại để trồng thêm nhiều Tố Hà Quán Đỉnh.
Bây giờ vừa hay chúng có ích.
Cố Vãn Thanh bắt đầu cẩn thận lấy hoa lan ra khỏi giỏ.
Sau đó trồng vào trong chậu hoa.
Lục Lập Hành vốn là muốn giúp đỡ, nhưng đã bị Cố Vãn Thanh từ chối.
"Anh cứ đợi ở đó, em sẽ tự làm."
Đây là niềm vui nho nhỏ của cô, cô muốn Lục Lập Hành nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lục Lập Hành chỉ có thể ở bên cạnh nhìn một cách chán nản.
Sau khi đứng nhìn một lúc, anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Đang định đứng dậy thì liền nghe Cố Vãn Thanh nói:
“Mau đi, mau đi, mấy đứa nhỏ tỉnh giấc rồi ~"
Lục Lập Hành quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Vãn Thanh không có ý định đứng dậy dỗ con.
Anh thở dài vừa buồn cười vừa bất lực rồi đi vào nhà dỗ bọn chúng.
Vốn dĩ muốn gọi Đại Hoàng đến cùng anh ấy, nhưng khi anh ấy vừa về đến nhà, Đại Hoàng đã tự động đi tìm Lục Thiên Thiên rồi.
Lục Lập Hành đành phải bế đứa con gái đang khóc lớn.
Vừa dỗ dành, anh vừa dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào đứa con trai sắp tỉnh dậy.
Hai đứa nhỏ lúc này mới dần dần im lặng.
Giờ ăn trưa sắp đến.
Lục Lập Hành đặt hai đứa nhỏ vào xe đẩy rồi tự mình đi vào bếp nấu ăn.
Cố Vãn Thanh vẫn đang chăm chỉ trồng mấy cây lan cuối cùng.
Khi Hà Chấn Viễn và những người khác quay lại, họ tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông tò mò hỏi:
“Cô Vãn Thanh à, cô đang làm gì vậy?”
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên trong lúc đang bận rộn:
"Tôi đang trồng lan, anh Hà. Anh về vừa kịp lúc. Mau đến giúp tôi nhìn xem đây là loại lan gì. Lập Hành vừa mới mang về đấy."
“Ồ? Thật sao? Tôi xem xem!”
Hà Chấn Viễn dù sao cũng đã lớn tuổi, từ khoảng cách xa như vậy, ông chỉ có thể nhìn thấy những chậu cỏ thôi.
Căn bản không thể nhìn rõ là đang trồng gì.
Cố Vãn Thanh vừa nói lời này, Hà Chấn Viễn lập tức chạy tới.
Sau khi đeo kính đọc sách vào, Hà Chấn Viễn cẩn thận nhìn.
Ngay sau đó.
Ông ta bỗng sửng sốt!
"Cái này……"
Không nghĩ tới việc nói chuyện, ông trực tiếp ngồi xổm xuống.
Xem qua từng cây một, càng xem, trong lòng càng kinh ngạc:
"Cái cái cái này..."
Cố Vãn Thanh tò mò ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Lục Lập Hành lúc này cũng từ trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Hà Chấn Viễn, anh ấy cũng nói:
"Anh Hà, sao vậy? Anh có nhận ra những loài hoa này không? Chúng là gì vậy?"
Hà Chấn Viễn đột nhiên đứng dậy và nắm lấy tay Lục Lập Hành:
“Những thứ này cũng đều do cậu tìm thấy sao?”
"Đúng vậy."
“Cậu có thể bán hết cho tôi không, bán cho tôi nhiều một chút!”
Hà Chấn Viễn phấn khích đến mức nói chuyện có chút không mạch lạc:
"Đây đều là những giống hoa lan quý, mặc dù không đắt bằng Tố Hà Quán Đỉnh, nhưng mỗi một cây đều đáng giá rất nhiều tiền!"
“Ngoại trừ mấy cây Tố Hà Quán Đỉnh ở bên kia, ở bên này là Lan Quỷ, Lan Thạch Hộc, Lan Hồ Điệp, còn có Lan Ngọc Lục Bảo…”
"Cái cái cái này, những cây lan này bình thường đều rất khó thấy được một cây, thế mà khắp sân nhà anh lại đầy..."
Hà Chấn Viễn không còn biết phải diễn tả sự bàng hoàng của mình như thế nào nữa.
Là một người của Hiệp hội Hoa Lan.
Những ông già như họ sẽ khó mà nhìn thấy cây lan nào như thế này.
Thậm chí có người còn phải bỏ ra rất nhiều tiền để sở hữu được một cây.
Chăm sóc chúng như bảo bối.
Ông không ngờ tới là Lục Lập Hành lại có nhiều cây như vậy ở đây!
Lúc này, số chậu hoa Cố Vãn Thanh trồng đã được đặt hết nửa sân rồi.
Cố Vãn Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên: “Chúng đều là lan quý sao?”
"Đúng, đúng, đều là lan quý! Cô Vãn Thanh à, đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ chỉ cô cách phân biệt chúng."
"Được thôi, cảm ơn anh Hà."
Hà Chấn Viễn không rời mắt khỏi Lục Lập Hành một lúc nào:
"Cậu Lục, ở đây tôi còn có một ít tiền, tuyệt đối sẽ không bao giờ để anh phải chịu thiệt. Số lan này, mỗi loại tôi có thể mua được bao nhiêu cây?"
Đây gần như là tất cả mười loài lan đứng hàng đầu.
Nếu như mỗi loài có được vài cây.
Vậy thì Lễ hội Hoa Lan năm nay sẽ được đảm bảo.
Lục Lập Hành chỉ biết bất lực khi nhìn thấy đôi mắt khao khát của ông ấy.
Anh ta liếc nhìn hoa lan rồi mới nói:
"Không phải là tôi không bán cho anh. Anh Hà, những cây lan này cho dù anh có lấy về cũng không thể trồng được."
Theo những gì Viên Lâm và những người khác nói thì những cây lan này không ai có thể trồng mà sống được.
Ngay lúc Hà Chấn Viễn đang thất vọng, ông lại nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"Nhưng không sao cả, thế này đi, sau khi Vãn Thanh trồng mà sống được, chăm sóc được kha khá rồi thì ông hẳn đến mua, như vậy cũng sẽ không lãng phí."
Hà Chấn Viễn bỗng nhiên vui vẻ trở lại:
"Thế này được, thế này được, vẫn là cậu Lục thật chu đáo, ha ha ha, cô Vãn Thanh à, với sự giúp đỡ của cậu Lục, tâm nguyện của cô sẽ sớm thành hiện thực thôi. Lần này tới tỉnh lỵ, sẵn tiện tìm nguồn tiêu thụ cho mặt hàng này.”
Cố Vãn Thanh mỉm cười liếc nhìn Lục Lập Hành.
Trong mắt cô tràn đầy tự hào: "Đúng vậy!"
Trong khi mấy người bọn họ đang trò chuyện và cười đùa thì điện thoại reo lên...
------
Dịch: MBMH Translate