Để Trần Lộ đi tỉnh thành, việc này cũng không phải là cô không nghĩ tới, nhưng vì nhà Trần Lộ ở huyện Song Thành, cũng là ở chỗ này, cho nên cô có chút không đành lòng.
Bây giờ ông nội nhắc đến chuyện này, La Mỹ Lan đột nhiên cũng nổi lên chút tâm tư.
Ông nội và cha đã tiếp nhận bản thân cô và Trần Lộ, vậy liền chứng minh cũng có thể tiếp nhận một nhà Trần Lộ.
Có lẽ đây là một cơ hội không tệ.
Nghĩ như vậy, La Mỹ Lan nở nụ cười: “Ông nội, chờ con trở về thương lượng với Trần Lộ một chút, có điều…”
La Thịnh Hành vừa mới vui vẻ hơn được chút lại bị hai từ “có điều” này của La Mỹ Lan chẹn họng trở lại.
“Có điều cái gì?”
La Mỹ Lan nói: “Có điều nếu như Trần Lộ không đồng ý thì chúng ta cũng không thể cưỡng ép anh ấy được. Ông nội, ông cũng không được uy hiếp anh ấy.”
La Mỹ Lan nói rồi tiến lên kéo kéo ống tay áo La Thịnh Hành, dáng vẻ làm nũng.
Cô biết, La Thịnh Hành không chịu được nhất chính là cái này.
Quả nhiên, La Thịnh Hành thấy cô như vậy, vẻ mặt liền chuyển thành bất đắc dĩ: “Được được được, nghe cháu, tất cả nghe cháu hết, ai, có chồng, ông nội và cha cháu đều không quan tâm nữa, cái đứa nhóc này mà!”
La Mỹ Lan biết mình đã thuyết phục được ông, lập tức vui vẻ, cười không ngậm miệng được.
Trần Hi và Trần Nam ở xa xa thấy hai người vui vẻ cười đùa liền lanh lảnh giọng hỏi: “Mẹ, cụ, hai người đang cười cái gì thế?”
“Hi Hi cũng muốn cười với mọi người ~”
“Ha ha, hai đứa nhóc này ~ đến đây, cụ chơi với các cháu ~”
La Thịnh Hành vui vẻ ôm lấy Trần Hi, chơi đùa náo nhiệt cùng bọn nhỏ.
Tối hôm đó.
Lục Lập Hành bỗng nhiên làm một bàn tiệc.
Sau khi ăn xong, mọi người liền ngồi bàn chuyện lên huyện thành.
Mọi việc cũng được quyết định rất nhanh, tất cả đều đồng ý ngày kia sẽ khởi hành.
Lục Lập Hành còn để Lục Lập Vĩ gọi điện cho Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh để thông báo chuyện này, để hai người họ cũng để trống ngày hôm đó.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Lục Lập Hành dậy sớm thu dọn đồ đạc, cùng mọi người xuất phát.
Bởi vì xe không đủ chỗ nên Lục Lập Vĩ còn xung phong nhận việc mang theo Lục Thiên Thiên cùng đi bắt xe buýt đến.
Một vị trí còn trống cho Đại Hoàng ngồi.
Đại Hoàng vốn mười phần uể oải, cho là mình sẽ lại bị bỏ ở nhà thấy vậy liền lập tức vui vẻ lên.
Nó phấn khích nhảy lên xe, thuận tiện còn cọ cọ em gái nhỏ được Cố Vãn Thanh ôm trong ngực.
Nó vốn dĩ còn muốn cọ cọ anh trai trong lòng Chu Ngọc Hà một chút, nhưng xe lại bỗng nhiên khởi động.
Hơn nữa, anh trai cũng đang ngủ, cho nên Đại Hoàng liền từ bỏ.
Nhưng suốt đoạn đường, nó luôn vô cùng hưng phấn.
Bệnh say xe trước đó dường như cũng biến mất, một đường đến huyện thành vô cùng thuận lợi.
Sau khi qua ranh giới huyện thành, hai đứa nhỏ nhà Lục Lập Hành đều tỉnh dậy, bắt đầu ngọ nguậy đòi Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà ôm đứng mình lên, sau đó cứ dán mắt ra ngoài cửa sổ xe ngắm cảnh.
Thỉnh thoảng còn cười cười.
Bộ dáng kia, không cần nói cũng biết vui vẻ đến mức nào.
Mà lúc này, ở cửa sơn trang Phù Dung đã phủ kín người.
Nguyên một đám người ăn mặc mộc mạc, nhưng trên mặt lại không kìm được nụ cười.
Sơn trang Phù Dung rất xinh đẹp, chí ít là trong toàn bộ huyện Song Thành, nhà ở và điều kiện sinh hoạt ở đây cũng được coi là hàng đầu.
Trước đó khi sơn trang Phù Dung được xây dựng luôn không công khai bán.
Tất cả mọi người đều ngồi suy đoán xem rốt cuộc là ai lại có thể ở trong căn nhà tốt như vậy.
Không nghĩ tới, thế mà lại là bọn họ!
Làm một đám dân chúng bình dân ở ngõ Toa Tử, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày rời khỏi con hẻm nhỏ cũ nát kia.
Thế mà lại nhờ vào quy hoạch phá dỡ mà phát tài.
Ngày trước, bọn họ ở trong con hẻm kia thường xuyên bị mọi người chế giễu là cũ nát, nhất là mấy người ở trong cùng.
Mặc dù ở trong cùng, diện tích nhà sẽ lớn hơn mấy căn ở ngoài, nhưng mà vì đường hẻm chật hẹp, thậm chí ngay cả xe máy còn không qua được, cho nên thường xuyên bị người ta khinh thường.
Mà bây giờ, người càng ở trong cùng, lại càng được phân nhiều phòng.
Bọn họ đều đã sung sướng đến không ngậm miệng lại được nữa.
“Ai nha, chúng ta cũng coi như là nhờ tổ tiên tích đức mà!”
“Ha ha, đúng đấy, có điều muốn nói nhờ tổ tiên tích đức, phải nói đến nhà ở trong cùng nhất, sinh được cặp song sinh kia mới đúng!”
“Sao lại nói vậy?”
“Ông không biết à?”
“Ừ, nhà tôi mới ở bên ngoài về thì nghe tin được phân nhà, còn chưa kịp hiểu rõ tường tận, chủ nhân căn nhà ở trong cùng ngõ kia rất lợi hại sao?”
“Ha ha ha. Há lại chỉ có lợi hại, phải là rất trâu mới đúng! Ông không biết thôi, chủ nhân căn nhà kia, nửa năm trước mới mua nhà ở đó, khi đó, căn nhà nhỏ đó đã được rao bán rất lâu rồi, vẫn chẳng có ai muốn, bị người người ghét bỏ, giá cả bị ép xuống đến vô cùng thấp! Ngày ấy lại đột nhiên bán đi, lúc trước tôi cùng mấy người hàng xóm vẫn còn đang suy nghĩ là kẻ ngu nào mua cái căn nhà nhỏ nát kia, ở vị trí góc cạnh chật hẹp đó rất nhiều chuyện phiền phức mà! Không nghĩ tới, người ta ở đến hết năm thì sinh được một cặp song sinh, từ đó đến giờ mới qua ba tháng, ông xem, giờ phân nhà xuống, thấy không, là toà nhà phía ngoài cùng kia kìa!”
Vừa nói, người kia vừa ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào toà nhà ở ngoài cùng nhất trong sơn trang Phù Dung.
“Trước sau không có gì che chắn, là vị trí tốt nhất, hơn nữa, các nơi tiện lợi trong khu dân cư đều rất gần toà nhà kia, cái kia nhất định là của cậu nhóc kia!”
Người đối diện nghe xong, con mắt lập tức phát sáng lên: “Thật sao? Này cũng quá có số hưởng rồi đi?”
“Còn không phải sao? Toà nhà kia tuyệt đối là tốt nhất! A? Hôm nay sao lại không thấy một nhà cậu nhóc kia đến nhỉ, một nhà bọn họ giá trị nhan sắc còn rất cao nữa đấy, ha ha ha!”
Người nói chuyện vừa nói, vừa nhìn quanh bốn phía tìm tòi.
Người nghe cũng tò mò nhìn một vòng.
Không sai.
Nhìn một vòng cũng không thấy có nhân vật nào lợi hại.
Hắn đang định quay đầu đi xem nhà của mình, không nghĩ tới, trong đám người lại vang lên một trận reo hò.
“A, người Lục gia đến rồi kia!”
“Các bảo bảo cũng xuống xe rồi, ôi, mấy ngày nay không thấy,lại lớn thêm một chút rồi!”
“Càng ngày càng ngoan, ha ha ha, ai ai ai? Con chó vàng này làm sao vậy? Không phải tôi muốn làm hại các bảo bảo đâu, tôi chỉ là muốn…”
“Được rồi được rồi, tôi không mò không sờ là được chứ gì, ai nha, cậu Lục, nhà các cậu có con chó thật hung a!”
Người kia liền quay đầu lại, đã nhìn thấy ở giữa đám người có một cậu thanh niên đang ôm hai đứa nhỏ trong tay.
Đi bên cạnh cậu thanh niên đó là một cô gái dịu dàng mỉm cười.
Hắn hơi giật mình.
“Quả là, quả là xinh đẹp mà!”
“Người này nhìn tuổi có vẻ cũng không kém tôi bao nhiêu đâu? Sao lại đã có vợ xinh con ngoan rồi? Lợi hại, lợi hại!”
Lúc này, Lục Lập Hành đang đứng giữa một đám người vây quanh.
Thấy mọi người nhiệt tình chào hỏi, hắn bất đắc dĩ nói:
“Không có việc gì, Đại Hoàng sẽ không đả thương người khác đâu. Đại Hoàng, đừng làm rộn, đây đều là hàng xóm!”
Đại Hoàng vốn còn định xù lông, nghe thấy lời này mới không ầm ĩ nữa.
Nhưng nó lại cứ bám theo bên trái Lục Lập Hành, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm đám người xung quanh.
Hừ ~
Đám người này ~
Lại muốn ôm con trai tổ tông của nó ~
Có Cẩu gia ở đây, ai cũng đừng hòng đụng!
Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn nó.
Thật ra các bảo bảo bị quá nhiều người chú ý cũng không phải chuyện gì tốt. Có Đại Hoàng ở đây, bọn họ ngược lại bớt được không ít việc.
Một đường đi tới cửa, Lục Lập Hành lúc này mới nhìn thoáng vào bên trong sơn trang Phù Dung: “Nơi này không tệ, toà nhà của chúng ta là ở đâu vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate