Lục Lập Hành tranh thủ thời gian vào nhà nhận điện thoại.
Hà Chấn Viễn nhìn những bông hoa lan kia, yêu thích không buông tay.
Ông thậm chí còn có một loại xúc động, chờ đến sau khi về hưu thì qua bên này, xây một căn nhà, làm hàng xóm với Lục Lập Hành.
Nói như vậy, không chừng còn có thể nhìn thấy nhiều chủng loại hoa lan hơn nữa.
Vậy cũng coi như quá hạnh phúc rồi.
Trong sân, Đại Hoàng và Hà Thiên Thiên cùng tụi nhỏ đang chơi đùa với nhau, thấy ông nội không chú ý tới mình liền ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn về phía bên này:
“Ông nội, ông nội đang làm gì vậy? Ông nội~”
Thế mà Hà Chấn Viễn lại xuất thần đến mức quên cả hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Hà Thiên Thiên.
Cố Vãn Thanh đứng gần đó nhất bất đắc dĩ lên tiếng nói: “Hà Thiên Thiên, ông nội đang bận rồi, em nhanh đi chơi với Đại Hoàng đi, Đại Hoàng, đến chơi với Thiên Thiên đi này.”
Đại Hoàng đang chơi đến quên cả trời đất với tụi nhỏ Lục Thiên Thiên, nghe thấy mệnh lệnh của Cố Vãn Thanh liền quay đầu chạy về phía Hà Thiên Thiên.
Mấy bạn nhỏ xung quanh cũng chạy theo sau Đại Hoàng.
Trần Lộ và Trần Hi còn không nhịn được giơ tay bắt lấy cái đuôi của Đại Hoàng.
Nhưng Đại Hoàng sớm đã dự mưu, khiến mấy đứa nhỏ chạy đến thở không ra hơi cũng chưa một lần bắt được.
Chu Vãn Lan vốn cũng muốn tới chăm sóc Thiên Thiên, trông thấy cảnh này chỉ cười cười, đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh giúp đỡ.
“Mấy đứa trẻ này mà, đúng là nghịch ngợm, có điều lão Hà cũng thật đúng là, cháu trai ruột gọi lâu như vậy thế mà cũng chẳng phản ứng lại chút nào!”
Mặc dù lời là phàn nàn, nhưng trong giọng nói của bà không hề có chút tức giận nào.
Cố Vãn Thanh bị chọc cười: “Ha ha, hoá ra ông nhà rất thích hoa lan.”
“Ừ, đúng vậy, vừa về tới tỉnh thành, ngoại trừ giờ làm việc thì hoàn toàn cắm rễ trong vườn hoa của mình, không muốn bước chân ra ngoài!”
Nghĩ tới đây, Chu Văn Lan như chợt nhớ tới cái gì, quay người nói với Cố Vãn Thanh:
“Vãn Thanh à, lên tỉnh thành em có muốn kinh doanh chủng hoa kia không? Đã muốn buôn bán loại hoa này thì ở thôn Lục gia vẫn là quá xa, giao thông không tiện, hoa tươi sợ là không vận chuyển được xa như vậy, đến bên kia sẽ khá hơn chút.”
Cố Vãn Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng khá dược.
Sau đó liền gật đầu nói:
“Vâng, về sau có cơ hội sẽ đi ạ, tình huống của em bây giờ này không biết là có thể làm đến đâu, chờ Lục Lập Hành bên kia ổn định lại đã rồi nói sau đi ạ!”
“Ừ, cũng đúng, sau này cứ gọi chị, chị sẽ giúp đỡ em. Đừng nhìn bà cô này lớn tuổi, chút chuyện này vẫn có thể ra tay giúp được.”
Cố Vãn Thanh vui vẻ gật đầu: “Được ạ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Lập Hành đã nghe điện thoại xong, đi ra ngoài.
Thấy hai người vui vẻ như vậy, Lục Lập Hành tò mò hỏi:
“Vãn Thanh, hai người trò chuyện cái gì thế?”
Cố Vãn Thanh lắc đầu: “Không có gì. Vừa rồi có ai gọi vậy? Có chuyện gì sao?”
Nói đến cái này, Lục Lập Hành không nhịn được nở nụ cười.
Hắn thần thần bí bí đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh, giữ cô lại, nói: “Em đoán xem.”
“Đoán xem? Đoán cái gì mà đoán chứ?” Cố Vãn Thanh khó hiểu hỏi lại.
Chu Văn Lan ở bên cạnh thấy như vậy, không nhịn được cười to: “Xem ra là việc tốt rồi, Vãn Thanh à, em đoán thử một chút xem gần đây có thể có việc vui gì không.”
Cố Vãn Thanh tò mò nhìn Lục Lập Hành:
“Là thật sao? Hỉ sự à?”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Xem như thế đi.”
“Vậy thì…” Cố Vãn Thanh mím mím môi, chăm chú suy nghĩ.
“Gần đây có hỉ sự gì không sao?”
Nghĩ nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra có sự kiện gì.
Cố Vãn Thanh liền nóng nảy lôi kéo Lục Lập Hành: “Lập Hành, anh đừng vòng vo nữa, mau nói cho em biết đi!”
“Ha ha.”
Thấy cô nhảy dựng lên như vậy, Lục Lập Hành buồn cười nhẹ xoa đầu cô, nói: “Vãn Thanh, căn nhà của chúng ta ở huyện thành vừa phá dỡ rồi.”
“Cái gì?” Cố Vãn Thanh giật mình, sau đó lại ngạc nhiên cười: “Nhà, là phá dỡ phân chia lại sao?”
“Ừ!” Lục Lập Hành gật đầu: “Là một toà nhà ở sơn trang Phù Dung, tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng hai phòng.”
“Hả, cái kia, cái này…”
Cố Vãn Thanh bỗng không biết nên phản ứng thế nào.
“Vậy… Vậy sẽ có mười hai phòng sao? Có phải em tính sai rồi hay không, em… Cái này…”
Nói ra con số này, chính bản thân Cố Vãn Thanh cũng không thể tin được.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn cô: “Không sai, là mười hai phòng.”
“A!”
Cố Vãn Thanh kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi lại vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
Lại thêm một lát sau, cô mới định thần lại được:
“Vậy, chúng ta, nhà chúng ta về sau sẽ có rất nhiều phòng sao?”
“Đúng vậy! Sẽ có rất nhiều.” Lục Lập Hành vừa nói vừa vuốt tóc của cô, cô nhóc này, đến giờ vẫn còn chưa tin được đây.
“Quá tốt rồi!” Cố Vãn Thanh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Cái kia, vậy cho anh chị một bộ, cho Lập Chính một bộ, tương lai cưới vợ còn dùng nữa, còn có Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng phải có một bộ phòng, đợi nó trưởng thành còn có thể trở về ở, tránh lập gia đình lại bị người ta khi dễ!”
Lục Thiên Thiên đang chơi vui vẻ cách đó không xa, nghe thấy lời này thì lập tức chạy tới, miệng cong lên: “Chị dâu, Thiên Thiên mới không cần gả cho người khác đâu, Thiên Thiên muốn ở bên cạnh mọi người mãi mãi.”
“Ha ha.” Cố Vãn Thanh không nhịn được bật cười:
“Đứa nhóc này, toàn nói những điều không đâu thôi, đúng rồi, đúng rồi, Lập Hành, còn phải cho ba mẹ một bộ nữa, họ có thế giới riêng.”
Lục Lập Hành nghe đến mấy câu này, không nhịn được bật cười.
Cô nhóc này, có nhà, cái nghĩ tới trước tiên lại đều là cho người khác.
“Được rồi, được rồi, Vãn Thanh, em muốn chia thế nào thì chia thế đó, những phòng kia đều là của một nhà chúng ta.”
“Ừm, được, tốt!”
Cố Vãn Thanh cực kì vui vẻ.
“Em phải đi nói chuyện này cho chị dâu biết, hì hì ~”
Cô cười cười, lập tức quay người, vui vẻ đi về phía nhà bếp.
Lục Lập Hành ban đầu vốn còn định nói với cô cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không kịp ngăn cản cô lại.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai ~”
Chu Văn Lan ở bên cạnh cười: “Cậu Lục à, cậu cưới được nàng dâu tốt đấy.”
“Đúng vậy ạ, chỉ là có chút ngốc.”
“Ha ha, nó cũng không ngốc, được rồi, cậu Lục đã có chuyện phải bận rộn rồi, để tôi đi nói chuyện với lão La, lão Hà, chúng tôi đi về trước, không ở lại quấy rầy các cậu dọn nhà, chờ khi nào cậu đến tỉnh thành, chúng ta lại liên hệ sau, được chứ?”
“A, không cần đâu ạ!” Lục Lập Hành vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Chúng ta cùng đi huyện thành đi, dọn nhà cũng phải náo nhiệt một chút, chờ làm xong, em sẽ cùng mọi người đi tỉnh thành.”
Đúng là Hà Chấn Viễn và La Thịnh Hành cũng đi tới.
Sau khi hiểu rõ tình huống, hai người bọn họ cũng hết sức vui vẻ:
“Được, được, chúng tôi cùng đi huyện thành giúp cậu dọn nhà, sau đó sẽ cùng nhau về tỉnh thành.”
La Mỹ Lan vốn còn đang chơi cùng mấy đứa nhỏ, nghe thấy lời này liền quay đầu, cười cười nói:
“Ông nội, không phải ông nói ông không muốn về tỉnh thành sao?”
“Ha ha, cậu Lục đã muốn về tỉnh thành phát triển, ông đương nhiên muốn trở về xem một chút rồi, Mỹ Lan, cháu mang theo bọn nhỏ cùng ông trở về, khi nào hết bận, chúng ta lại trở lại đây! Vừa lúc thuận tiện xem việc buôn bán của cha cháu như thế nào? Hợp tác với nhà máy vải cũng nên có cái mặt mũi!”
La Mỹ Lan nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được ạ, có điều chúng ta để một mình Trần Lộ ở huyện thành như vậy có thật sự ổn không?”
“Có muốn đem theo cả thằng nhóc kia điều đến tỉnh thành không?”
La Thịnh Hành đưa ra đề nghị khiến La Mỹ Lan khẽ giật mình…
------
Dịch: MBMH Translate