Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 495 - Chương 495 - Đó Là Nhà Mới Của Chúng Ta.

Chương 495 - Đó Là Nhà Mới Của Chúng Ta.
Chương 495 - Đó Là Nhà Mới Của Chúng Ta.

Lục Lập Hành vừa mới nói xong.

Những người hàng xóm xung quanh không nhịn được nói:

"Chỗ ấy, có nhìn thấy ở bên kia không, khu dân cư kia chính là của các anh!"

Lục Lập Hành nhìn theo hướng họ chỉ và nhìn thấy tòa nhà thuộc về Vua.

Hắn quay đầu nhìn về hướng Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh cũng nghe được người kia nói gì, một bên xem nhà, một bên tiến lại gần Lục Lập Hành.

"Lập Hành, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta rồi!"

"Ừm, nhà của chúng ta."

"Thật tốt."

Trong vòng chưa đầy một năm, nhà của bọn họ đã xảy ra những biến hóa to lớn.

Từ ngôi làng miền núi xa xôi, đến trong thành phố.

Lại trở về, biến thành biệt thự.

Những ngôi nhà trong thành phố cũng đã trở thành những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây.

Thật tốt.

Những người đến hôm nay là những người nhà sắp bị phá bỏ, cho nên bọn họ chơi đùa với mấy đứa nhỏ nhà Lục Lập Hành một lúc.

Mỗi người đều đi xem nhà riêng của mình.

Người đàn ông ban đầu hỏi mọi người về Lục Lập Hành, đang đứng ở trong đám người.

Nhìn về hướng Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh.

Thật lâu cũng không hồi thần.

Cô bé nhỏ ở trong lồng ngực Lục Lập Hành, trừng lên hai mắt thật to, không ngừng nhìn tới nhìn lui.

Người đàn ông bị ánh nhìn dễ thương này nhìn tới, hắn khẽ mỉm cười.

Hướng về đứa nhỏ thổi nho nhỏ huýt sáo.

Em gái trong nháy mắt con mắt uốn cong, bị chọc cười.

Người đàn ông cũng nở nụ cười.

Hai đứa nhỏ này, thật đáng yêu.

Sau này sẽ là hàng xóm rồi, mặc dù hắn không thường xuyên đến huyện Song Thành.

Nhưng, vẫn là nên làm quen với bố mẹ bọn họ, như vậy thì mỗi lần trở về đều có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ rồi?

Nghĩ như thế, người đàn ông không nhịn được tiến lại gần Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành lúc này đang định đi gặp người phụ trách để lấy chìa khóa.

Nhưng vừa đi được hai bước, chỉ nghe thấy người đàn ông nói lịch sự:

"Xin chào, tôi là hàng xóm mới của cậu, tên là Thu Xán, năm nay hai mươi mốt tuổi, hai ta nhìn cũng không chênh lệch nhiều lắm? Không nghĩ tới anh đã có vợ và con rồi, thật hâm mộ!"

Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh đồng thời quay đầu lại.

Nhìn thấy một người đàn ông mang theo nụ cười rạng rỡ.

Lục Lập Hành không nghi ngờ chút nào, thiếu niên này nếu như sống ở kiếp trước.

Chỉ cần tùy tiện đăng một video lên, nhất định có thể khiến cho vô số cô gái phái hét lên.

Hắn cũng khách khí đưa tay ra:

"Xin chào, Lục Lập Hành, tôi hẳn là lớn hơn cậu."

"Ha ha, vậy cũng không lớn hơn mấy tuổi, vừa rồi tôi nghe mọi người nói mấy đứa nhỏ nhà anh siêu đáng yêu, hóa ra là thật sự! Rất ngoan!"

Nghĩ như thế, Thu Xán không nhịn được bắt đầu nhéo nhẹ khuôn mặt của em gái.

Lúc mình mới tới đây, ánh mắt của đứa nhỏ này vẫn chưa rời khỏi người hắn.

Sau khi nhéo xong, hắn ý thức được, mình có chút không lễ phép.

Thế là.

Nhanh chóng xin lỗi nói:

"Thật xin lỗi, nhất thời nhịn không được."

"Ha ha, không sao đâu, con bé cũng không khóc, con bé ..."

Lục Lập Hành đang suy nghĩ phải làm sao để xoa dịu sự lúng túng này.

Thế là liền cúi đầu liếc mắt nhìn con gái.

Không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại chảy nước dãi sau khi bị véo như thế này!

Càng buồn cười hơn chính là.

Cho dù chảy nước miếng, ánh mắt của đứa nhỏ này vẫn không rời khỏi người Thu Xán một giây phút nào.

Đứa nhỏ này ...

Nhỏ như vậy đã làm hoa si rồi!

Lục Lập Hành yên lặng thở dài.

Không thể không ăn ngay nói thật:

"Con bé xem ra rất thích cậu."

"Ha ha, tôi cũng rất thích cô bé, tôi có thể thường xuyên đến chơi cùng với cô bé không?"

"Ừm, đương nhiên có thể."

"Được được, vậy tôi thu dọn đồ đạc xong liền đến, bên kia tôi còn ít đồ, tùy tiện thu dọn là được."

"Được."

Lục Lập Hành gật đầu.

Dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là một khúc nhạc dạo đầu ngắn.

Cũng không hề để ý.

Nhưng hắn không nghĩ tới, không lâu sau đó, thật sự nhìn thấy Thu Xán ở trước cửa nhà mình.

Đương nhiên, đó cũng là chuyện của buổi chiều.

Sau khi Thu Xán rời đi, hắn rốt cuộc cũng nhận được chìa khóa nhà mình.

Lục Lập Hành ôm hai đứa nhỏ, vừa đi vừa cười:

"Cục cưng, chúng ta phải về nhà mới rồi, Đại Hoàng, Thiên Thiên, nhanh lên một chút! Vãn Thanh, em cũng đi trước đi, anh tới chào hỏi bọn họ!"

Phía sau, đi theo chính là hai nhà Hà Chấn Viễn với La Thịnh Hành.

Ba mẹ cũng quay về rồi, vào lúc này đang vui vẻ cười không ngậm mồm vào được.

Ngoại trừ còn Lập Chính đang đi học.

Những người khác, đều đã đến.

Lục Lập Hành đưa chìa khóa cho Cố Vãn Thanh.

Một đám người bước về phía tiểu khu một cách hùng hồn.

Hà Chấn Viễn với La Thịnh Hành vừa đi, vừa cảm khái:

"Nhà ở đây cũng không tệ!"

"Ha ha, Lục huynh đệ, chờ đến tỉnh thành, có cơ hội, cũng làm một căn nhà, như vậy cũng coi như có cái nhà, về sau, ở đó cũng thuận tiện hơn một ít."

"Ừm, được!"

Lục Lập Hành gật đầu.

Nhà ở tỉnh thành, đương nhiên là phải mua.

Dù sao thời điểm này, giá nhà còn rất rẻ.

Mua rồi đợi đến tăng giá.

Tương lai tất nhiên là sẽ giàu to.

Hồi Sinh một lần, cơ hội như vậy nhưng không thể bỏ qua được.

"Ha ha, trở về tôi với ông chủ La sẽ xem giúp cậu một chút! Đúng rồi Lục huynh đệ, tôi ngày hôm qua có nói chuyện với bên kia tỉnh thành, có nói chuyện với một ông chủ siêu thị, hắn nói nguyện ý hợp tác với chúng ta, đến lúc đó chúng ta trực tiếp nói về giá cả với hàng hóa."

Hà Chấn Viễn đã sớm muốn Lục Lập Hành đến tỉnh thành từ lâu.

Thật vất vả hắn mới đồng ý.

Hà Chấn Viễn muốn làm nhiều việc hơn cho hắn.

Vị Lục huynh đệ này, về sau sẽ trở thành một người đặc biệt lợi hại.

Trở thành bạn bè với hắn, tuyệt đối sẽ làm cho Hà gia về sau đi trên con đường tốt đẹp hơn.

Lục Lập Hành nghe xong lời này, trong lòng tràn đầy cảm kích:

"Cảm ơn chú Hà."

"Ha ha, đi thôi, trước tiên vào xem nhà mới đã."

"Ừm."

Trong khi nói chuyện, Cố Vãn Thanh đã mở cửa lớn.

Cô đang định gọi Lục Lập Hành vào xem.

Liền nghe trong hành lang bỗng nhiên "Đùng" một thanh âm vang lên.

Sau đó.

Đã nhìn thấy, họ nhìn thấy Vương Cường và những người khác cầm ống pháo hoa từ bên trong đi ra.

Liễu Thiên Minh vừa đi, còn vừa lẩm bẩm:

"Aanh Lục, em còn tưởng rằng buổi chiều các anh mới đến chứ, dự định mời mọi người đi ăn cơm, đói chết em rồi, ha ha ha!"

Hoàng Thiên Lương cũng nói: "Tiểu tử này vừa qua đến liền đói bụng, Lục huynh đệ, hắn nhưng là đang chờ cậu nấu cơm đấy, nhắc tới thật lâu rồi! Lúc này mới không dễ dàng gì tìm được một cơ hội!"

Lục Lập Hành cũng rất kinh ngạc.

Không nghĩ tới bọn họ là đang đợi mình.

Hắn cười nói:

"Đi thôi, nhưng là bây giờ nhà mới ..."

Hắn vẫn chưa dọn dẹp.

Hẳn là vẫn chưa thể làm cơm?

"Nếu không, chúng ta đến nhà hàng của tôi nhé?"

Tuy rằng không tự mình làm đồ ăn.

Nhưng sau mấy ngày huấn luyện, Tôn Đại Lợi và những người khác đã làm rất tốt.

Ngay cả Tôn Tiểu Lợi cùng vào phòng bếp, bắt đầu nấu ăn rồi.

Hoàng Thiên Lương khẽ mỉm cười:

"Không cần không cần, nhà của cậu, chúng tôi đã cho người dọn dẹp xong, đồ ăn cũng mua xong rồi, chỉ còn chợ cậu đến nấu thôi, ngày đầu tiên chuyển nhà, phải nổ súng chúc mừng!"

"Hả?"

Vẻ mặt Lục Lập Hành ngơ ngác.

Liễu Thiên Minh vào lúc này đã từ trong tay Cố Vãn Thanh, nhận lấy em bé.

Hắn vừa cùng chơi với các bé, vừa nói:

"Những thứ này đều là chủ ý của ông chủ Hoàng, đừng nói tôi, mà ngay cả hắn cũng muốn ăn cơm cậu làm, anh Lục, cậu không biết chứ, nhà này vừa xong, hắn liền kéo tôi đến bố trí, bên trong tất cả mọi thứ, chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ các cậu xách đồ tới ở thôi ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment