Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 496 - Chương 496 - Sau Này, Cũng Đừng Quên Chúng Tôi.

Chương 496 - Sau Này, Cũng Đừng Quên Chúng Tôi.
Chương 496 - Sau Này, Cũng Đừng Quên Chúng Tôi.

Liễu Lập Triều, Trương Hoài An, Doãn Hạo và những người khác đều mỉm cười vui vẻ.

Tuy rằng chuyện này bọn họ đều có tham dự.

Nhưng,

Vẫn để cho Hoàng Thiên Lương một mình gánh chịu!

Lục Lập Hành cũng bất lực.

Không thể làm gì khác hơn là gật đầu:

"Được rồi, đi thôi, ăn cơm, vừa vặn giới thiệu với mấy ông chủ một số người bạn mới!"

Bạn mới mà hắn nói, chính là Hà Chấn Viễn với La Thịnh Hành.

Hai người là tỉnh thành tới, Hoàng Thiên Lương và những người khác vẫn chưa quen biết nhau.

Nhưng.

Bọn họ đều là doanh nhân, nến rất nhanh đã có thể làm quen với nhau.

Làm quen với nhau cũng có thể trợ giúp cho hoạt động kinh doanh của từng người.

"Được được được, đến để tôi giúp các cậu cầm đồ cho!"

"Còn có mấy ông chủ nữa, xin mời vào xin mời vào."

Doãn Hạo dẫn đi ra ngoài trước, bắt chuyện với đám người La Thịnh Hành.

Sau khi vào cửa, Hoàng Thiên Lương giới thiệu đơn giản với Lục Lập Hành:

"Tôi biết cậu chắc chắn có rất nhiều ý nghĩ khác, cho nên chúng tôi mới mở tầng một với tầng hai, điều chỉnh một số thứ, đủ để các anh ở, lầu hai đến lầu sáu, sắp xếp như thế nào thì tự cậu làm, những cái này chúng tôi sẽ không nhúng tay vào."

Lúc Hoàng Thiên Lương đang nói chuyện, Lục Lập Hành đã quét mắt qua căn nhà.

Hắn không thể không ngạc nhiên với sự dụng tâm của mọi người.

Bức tường giữa hai dãy phòng được mở ra để tạo thành một phòng khách khổng lồ.

Đồ nội thất trong phòng khách cũng đều là hoàn toàn mới.

Hơn nữa, cũng đều là hàng chất lượng tốt.

Tổng cộng sáu phòng ngủ.

Trong đó hai phòng ngủ làm thành phòng trẻ con, đặc biệt đẹp mắt.

Nhà bếp cũng rộng và chứa rất nhiều thứ.

Trong số đó có tủ lạnh, thứ vẫn chưa phổ biến ở huyện Song Thành vào thời đại này.

Trong phòng khách, còn có một chiếc TV màu đời mới.

Thời đại này, thiết bị điện đều là cực kỳ đắt tiền.

Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại nhọc lòng như thế.

Lục Lập Hành trong lòng tràn đầy cảm kích:

"Ông chủ Hoàng, những thứ đồ này bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi đem tiền chuyển lại cho các anh?"

Hoàng Thiên Lương vừa nghe xong, ngay lập tức nhíu mày:

"Đừng đừng đừng, cũng đừng, đưa tiền mọi người đều tức giận, Lục huynh đệ, những cái này coi như là quà của mọi người cho cậu, về sau, cậu đến tỉnh thành phát triển, đừng quên chúng tôi là được."

Lục Lập Hành khẽ cau mày.

"Các anh làm sao biết tôi muốn đi tỉnh thành phát triển?"

Chuyện này, là hắn ở quê nhà mới quyết định.

Vừa tới thị trấn, còn chưa kịp nói cho bọn họ biết.

Hoàng Thiên Lương liếc mắt nhìn người trong phòng khách, nở nụ cười:

"Mấy người chúng tôi đều biết, cậu cũng không phải vật trong ao, huyện Song Thành đối với cậu mà nói, thật sự là quá nhỏ, trước đó, mấy người chúng tôi còn cảm thấy, cậu cứ như vậy ở huyện Song Thành nuôi con, thật sự là có phần nhân tài không được trọng dụng."

"Nhưng, đây là sự lựa chọn của cậu, chúng ta cũng không có cách nào nói."

"Mấy ngày nay, bọn họ đều nói, cậu thân thiết với một số ông chủ trong huyện, chúng tôi liền suy đoán, chắc là cậu muốn đến tỉnh thành!"

"Lục huynh đệ, cậu cứ đi cẩn thận, chuyện kinh doanh ở huyện Song Thành cậu cứ yên tâm, mấy người chúng tôi ở đây, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề."

"Khi nào đến bên kia cậu cứ buông tay và mạnh dạn làm, nếu như có hạng mục nào tốt, chúng ta cũng có thể làm, chỉ cần chỉ dẫn cho chúng tôi là được, mấy người chúng tôi, tuy rằng không phải thông minh như vậy, nhưng là cũng không ngu ngốc, cũng sẽ không phản bội cậu."

Lục Lập Hành gật đầu: "Cái này tôi đương nhiên biết, yên tâm, tôi sẽ cố gắng, tôi cũng muốn để cho huyện Song Thành chúng ta có thể phát triển tốt hơn một chút, dù sao đây cũng là quê hương của tôi!"

Hắn cũng giống như những người khác, cũng có tình cảm đặc biệc với quê hương.

Đặc biệt là quê hương mất mà lại được này.

Đối với Lục Lập Hành mà nói, nó đặc biệt quý giá.

"Được, có câu nói này của cậu tôi an tâm rồi, đến đây, tôi giúp cậu nấu đồ ăn, tôi mấy ngày nay, bởi vì bị cậu ảnh hưởng, ở nhà có học làm mấy món, chị dâu cậu còn khen tôi, ha ha ha!"

Hoàng Thiên Lương nói xong, trên mặt nụ cười tươi.

Lục Lập Hành buồn cười nhín hắn: "Được, đi đi, rửa rau."

Hai người cùng nhau tiến vào nhà bếp.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Thiên Minh cũng đến giúp đỡ.

Hắn một bên nhặt rau, một bên nói chuyện:

"Lục ca, đợi đi đến tỉnh thành, nếu như nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp thì giới thiệu cho tôi nhé, tôi nghe nói các cô gái ở tỉnh thành đều đặc biệt đúng giờ!"

Liễu Thiên Minh vừa nói vừa cười.

Bộ dạng đó, giống như đã gặp được cô gái nào ở tỉnh thành rồi vậy.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn hắn: "Con gái ở đâu chẳng giống nhau, quan trọng là cậu thích mà người ta cũng thích cậu mới được, "

Liễu Thiên Minh gật đầu liên tục:

"Đó là đương nhiên, nhưng em còn là muốn mở mang, Lục ca, cha em mấy ngày nay cũng bắt đầu thúc giục cưới vợ, anh nhớ giới thiệu cho em!"

Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là gật đầu:

"Được, có người thích hợp liền giới thiệu cho cậu."

Đã nhận được đáp án mình muốn, Liễu Thiên Minh tiếp tục cao hứng đi làm việc.

Nhưng Lục Lập Hành lại rơi vào trầm tư.

Cũng không biết Kim Lâm với Lâm Vãn m thế nào rồi.

Hai người này, kiếp trước đúng là một đôi uyên ương số khổ!

Đợi đi đến tỉnh thành, phải xem thử tình huống của bọn họ, có thể giúp được thì giúp một tay.

Không thể để cho bọn họ lại có kết cục như vậy được.

Bữa cơm này, bởi vì có mấy người đàn ông trợ giúp.

Làm rất nhanh.

Sau khi dọn ra bàn, Lục Lập Hành đang định gọi mọi người ăn cơm.

Bỗng nhiên.

Chuông cửa vang lên.

Lục Thiên Thiên vui vẻ đứng dậy, đi mở cửa.

Khi nhìn thấy người ở cửa, cô suýt chút nữa nhảy dựng lên:

"Anh họ, anh họ anh tới rồi ~ "

"Oa, còn có Hoa Hoa ~ Nhìn thật đẹp ~ "

Người tới chính là Tề Nguyên.

Từ khi quyết định cùng Lục Lập Hành hợp tác, nhường vị trí ông chủ cho Lục Lập Hành.

Hắn liền chuyên tâm nhập vào trong công việc.

Hơn nữa còn rơi xuống cơ sở, đem tất cả mọi chuyện trong nhà máy đều kéo vào trên người mình.

Từng chút từng chút học lên.

Hôm nay, nghe nói Lục Lập Hành dọn nhà, hắn mới xin nghỉ lại đây.

Vào lúc này trên người còn mặc quần áo đi làm.

"Ha ha, Thiên Thiên, anh hai với chị dâu của em đâu?"

"Ở đây ở đây, Anh hai, anh họ Tề Nguyên đến ~ "

Lục Lập Hành nhanh chóng đứng lên:

"Anh họ, hoan nghênh hoan nghênh."

Tề Nguyên vừa nhìn tình huống trong phòng, nở nụ cười:

"Náo nhiệt thế, xem ra anh tới thật là đúng lúc, vừa vặn ăn cơm."

"Ha ha ha, mau tới ngồi!"

Lục Lập Hành nhường chỗ cho hắn.

Nhìn thấy quần áo của hắn, Lục Lập Hành tò mò hỏi:

"Còn đang bận sao?"

"Ừm, cũng sắp xong rồi, chờ anh học thêm nửa tháng nữa, cơ bản là anh sẽ học xong những thứ cơ bản, anh hiện tại mới phát hiện, kỳ thực cũng không khó như vậy, chỉ là trước kia bản thân anh mơ tưởng xa vời, hiện tại bây giờ, mới là cuộc sống anh nên sống!"

Lục Lập Hành gật đầu:

"Quả thực chúng ta nên học từ cơ sở, Tề Phương bên kia ..."

"Hắn hẳn là phải nhốt một thời gian, không sao, ba mẹ hắn anh đang chăm sóc, bọn họ cũng nói, để tiểu Phương ở bên trong đó cải tạo thật tốt, không nói những chuyện loạn thất bát tao này nữa, Tiểu Hành, anh lần này đến, còn có chuyện muốn nói với em."

Lục Lập Hành giật mình:

"Chuyện gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment