Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 498 - Chương 498 - Cô Bé Mềm Mại Thật Đáng Yêu.

Chương 498 - Cô Bé Mềm Mại Thật Đáng Yêu.
Chương 498 - Cô Bé Mềm Mại Thật Đáng Yêu.

Bản thân Lục Lập Hành cũng sửng sốt một chút.

"Thuốc đông gì?"

Trong nhà không có ai uống thuốc đông y!

Sau khi Thu Xán ngửi lại, vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.

"Không có sao? Xin lỗi, tôi học y, mũi tôi đối với những cái này hơi nhạy cảm, hình như tôi ngửi thấy có mùi nấm linh chi, có thể là tôi đã ngửi nhầm."

Cảm giác được mình nói sai, Thu Xán vội vàng xin lỗi.

Lục Lập Hành nhưng lại lần nữa sửng sốt: "Linh Chi? Mũi của cậu thật sự rất linh, ở chỗ tôi quả thật có một loại Linh Chi."

Nói xong, Lục Lập Hành đi đến góc tường.

Đem bao tải vẫn luôn đặt ở đó lấy ra, sau đó mở ra.

"Hai ngày trước, ở trong núi, một người chú đưa cho tôi. Tôi thuận tiện mang xuống theo, còn chưa kịp cất đi!"

"Mũi của cậu, thật sự rất nhạy!"

Lục Lập Hành không khỏi nở nụ cười.

Thu Xán nghe xong những lời này, đi về hướng bên người Lục Lập Hành.

"Thật sự có à? Ha ha, tôi sao có thể ngửi sai được chứ!"

Vừa rồi xin lỗi kỳ thực cũng là theo lễ phép.

"Linh Chi nhiều như vậy à, tôi xem một chút ..."

Thu Xán đang định tiếp tục nói cái gì đó, nhưng vào lúc này.

Hắn nhìn thấy Linh chi trong bao bố của Lục Lập Hành, trong nháy mắt ngây dại.

Thu Xán trợn to hai mắt, không dám tin nhìn vào Linh Chi khổng lồ trước mắt.

Bản thân cũng có chút ngơ ngác:

"Chuyện này... Đây là Linh Chi?"

Chỉ thấy Linh Chi kia, không chỉ lớn, hơn nữa màu sắc còn tươi đẹp.

Toàn bộ được bảo quản vô cùng tốt.

Nếu như đây thực sự là Linh Chi, thì cũng chính là Cực phẩm!

Chí ít, là lớn nhất, hắn chưa từng thấy qua Cực phẩm như vậy.

Thu Xán đưa tay ra, muốn sờ nhưng lại không dám.

Lục Lập Hành thấy thế, trực tiếp đem Linh Chi nhét vào trong tay hắn:

"Cậu xem thử đi."

Vừa tiếp xúc với Linh Chi, Thu Xán liền biết.

Đây là sự thật.

Sau khi Linh Chi kho đi, kỳ thực khá giống cao su, người khác có thể sẽ nhìn không ra.

Nhưng hắn liếc mắt một cái liền biết.

Hơn nữa.

Hắn càng đến gần, mùi Linh Chi càng là nồng nặc.

Thu Xán vào lúc này không chỉ có tay run, thân thể cũng có chút run.

"Thật sự, quả nhiên là thật sự, Linh Chi lớn như vậy, không biết là bao nhiêu năm?"

"Tôi cũng không hiểu, nhưng mà xác thực nhìn không sai!"

Lục Lập Hành gật đầu nói.

"Tốt, đồ tốt, thứ tốt, thứ tốt!"

Thu Xán đứng ở đằng kia, liên tiếp khích lệ.

Lục Lập Hành thấy hắn yêu thích, cũng không ngăn cản.

Tự mình vào nhà, vốn là muốn nhìn xem thử hai đứa nhỏ đã tỉnh chưa.

Kết quả liền thấy em gái trừng đôi mắt tròn vo lên, nhìn xung quanh.

Nhận ra hắn đã đi vào, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người hắn.

Còn mở ra cánh tay nhỏ, một bên cười, một bên ra hiệu Lục Lập Hành ôm.

Trái tim Lục Lập Hành lại có chút tan chảy.

Hắn nhanh chóng bước tới, đem đứa nhỏ bế lên:

"Wow, con tỉnh rồi sao? Lại đây ba ôm, đừng làm ồn đến anh trai, anh trai vẫn còn đang ngủ đấy!"

Nếu như Cố Vãn Thanh ở đây, nhất định sẽ phát hiện, Lục Lập Hành nói chuyện càng ngày càng dính người.

Nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy chút gì.

Sau khi em gái được ôm, cô bé ôm chặt mặt Lục Lập Hành đầy nước bọt, nghiêm túc gặm nhấm.

Sau khi hôn ba ba, cô bé vui vẻ cười.

Hai cái tay nhỏ bé cũng không ngừng lúc ẩn lúc hiện, khỏi nói là vui vẻ biết bao.

Lục Lập Hành lau nước miếng trên mặt, nhìn đứa nhỏ, bất đắc dĩ nói:

"Tới tới tới, ba ba mặc quần áo vào cho con, bên ngoài có một anh trai muốn gặp con nha."

Thu Xán tới đây là vì hai đứa nhỏ.

Bọn họ đã biến thành bánh bao thơm người gặp người thích.

Lúc này Thu Xán.

Đang cầm Linh Chi nghiêm túc nghiên cứu.

Hắn thậm chí không nhúc nhích chút nào một cái, sợ mình hơi động, Linh Chi này sẽ xảy ra vấn đề gì.

Vậy thì hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Thưởng thức nó.

Hắn chợt nghe "a a" hai tiếng.

Thu Xán hơi ngẩn ra.

Ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lục Lập Hành ôm một đứa bé đi ra.

Cô bé còn hướng về phía hắn cười.

Thu Xán trong nháy mắt một lần nữa không bình tĩnh nổi.

Con mắt đều cười híp lại thành một cái khe:

"Oa, bé tỉnh rồi à lạp~ "

"Quá tốt rồi quá tốt rồi ~ "

Giờ khắc này tiếng nói của hắn, so với Lục Lập Hành còn dính hơn.

Nhưng mà, hai người đàn ông không chút nào hay biết.

Thu Xán muốn đi tới, ôm đứa nhỏ một cái.

Nhưng vừa mới động chân, liền nghĩ tới Linh Chi trong tay.

Hắn có chút xấu hổ:

"Híc, chuyện này... Lục ca, Linh Chi này tôi để chỗ nào thì được?"

Lục Lập Hành tùy ý chỉ xuống bàn bên cạnh:

"Để ở trên bàn là được."

Thu Xán có phần không hiểu: "Tùy tiện như vậy sao?"

"Ừm, không sao đâu, Linh Chi này đã khô, sẽ không hư."

"Cái kia, vậy được ..."

Tuy rằng nói như vậy.

Nhưng Thu Xán vẫn là hết sức cẩn thận đem Linh Chi để xuống.

Lúc này mới hài lòng đi tới bên người Lục Lập Hành, đưa tay vỗ vỗ, ra hiệu đứa nhỏ lại đây để hắn ôm.

Cô bé nghi ngờ nhìn Lục Lập Hành.

Sau đó lại nghi ngờ nhìn Thu Xán một chút.

Khẽ nhếch miệng.

Biểu lộ có chút bối rối.

Người anh trai này là ai ~

Bảo Bảo không quen biết hắn ~

Nghĩ như vậy, cô bé nhanh chóng cọ xát người ở trong lồng ngực Lục Lập Hành.

Sau đó trực tiếp đem cả khuôn mặt đều chôn vào.

Động tác dễ thương này, trực tiếp chọc hai người đàn ông cười.

Thu Xán cũng không cảm thấy lúng túng, hắn bất đắc dĩ nói:

"Ai, còn không quen biết tôi, xem ra tôi phải tới đây đi dạo nhiều một chút rồi."

Lục Lập Hành cũng cười:

"Ha ha, không có chuyện gì, con bé chẳng mấy chốc sẽ quen với cậu thôi, có phải hay không con gái?"

Hắn nhẹ nhàng đụng một cái lên mặt con gái, đứa nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên.

Lục Lập Hành tiếp tục nói:

"Anh trai này chỉ muốn gặp con, hắn rất thích con, để anh trai ôm một cái được không?"

Thu Xán không cảm thấy có gì sai khi đứa nhỏ gọi hắn là anh trai.

Hắn gật đầu liên tục: "Đúng đúng, để anh trai ôm một cái, anh trai có một ít kẹo~ "

Kẹo là lúc hắn mới tới đi ra ngoài mua.

Vừa nghe đến kẹo, cô bé lập tức cao hứng nhào tới trên người Thu Xán.

Hai người lần nữa bắt đầu cười ha hả.

Thu Xán ôm lấy đứa bé, lần này càng cẩn thận hơn.

Đứa bé trong lồng ngực mềm mại như sáp, để tâm trạng của hắn vô cùng tốt.

Cả trái tim đều đang chầm chậm hòa tan theo.

"Ôi ôi ôi ~ "

"Quá ngoan quá ngoan, Lục ca, thật hâm mộ anh!"

Lục Lập Hành cũng cười:

"Ha ha, không có chuyện gì, cậu rồi cũng sẽ có!"

"Em à, bạn gái cũng chưa có, haizz, chờ em tốt nghiệp lại nói!"

Nói như vậy, Thu Xán vui vẻ ôm cô bé, đi đến sô pha bên kia ngồi chơi.

Lục Lập Hành đi đến bên cạnh bàn, muốn đem Linh Chi cất đi.

Dù sao linh chi lớn như vậy, để lên bàn thật sự là quá rõ ràng rồi.

Hai ngày nay trong nhà có nhiều người, sợ đụng tới.

Thu Xán vừa cùng vỗ tay nhỏ của cô bé, vừa nói:

"Đúng rồi Lục ca, Linh Chi này anh dự định làm gì? Có bán không?"

"Bán, thế nhưng vẫn chưa tìm được người mua, làm sao vậy?"

"Như vậy à!"

Thu Xán ngay lập tức cười tít mắt:

"Anh chờ một chút, chờ em trở về tỉnh thành giúp anh hỏi một chút, tuyệt đối có thể bán được giá cao, nhưng đừng nóng vội bán, bán cho người không biết nhìn hàng thì rất là tiếc!"

Lục Lập Hành gật đầu: "Được. Nhưng mà, cậu là người tỉnh thành?"

"Ừm, đúng, làm sao vậy Lục ca?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment