Từ Lập cũng khá là bất đắc dĩ.
Hắn ủ rũ cúi đầu lên xe.
Đem cửa xe đóng lại:
"Được rồi, Tinh Tinh, lên xe đi!"
"Hả? Nhưng mà ..."
"Bị người ta nửa đường cướp ..."
"Hả?"
Vẻ mặt Trần Tinh tràn đầy khó hiểu.
Cái này còn có thể bị người ta cướp được?
Cô phải mất một lúc mới phản ứng được:
"Những chiếc xe phía sau kia đều là tới đón ông chủ Lục?"
Từ Lập gật đầu: "Ừm."
Trần Tinh: ...
Cô yên lặng nhìn về phía sau, phát hiện mọi người đều lên xe, thế nhưng lại không có tiếng bấm còi giục bọn họ đi.
Trần Tinh yên lặng tỉnh táo lại:
"Ông chủ, ông chủ Lục quen biết với nhiều nhân vật lớn như vậy ở tỉnh Lỵ sao? "
Lúc ở trên đường, cô còn đang thắc mắc vì sao phải đích thân tới đón Lục Lập Hành.
"Ừm, đúng vậy, tôi đã nói rồi, Lục huynh đệ không phải người bình thường."
Trần Tinh yên lặng nuốt ngụm nước bọt:
"Vậy ... Được rồi!"
"Được rồi, mau lên xe, nếu không sẽ trì hoãn bọn họ trở về nghỉ ngơi, một lúc nữa chúng ta đặt cơm tối, phải ở chỗ tốt một chuhst, không thể để bọn họ so sánh không bằng, đúng rồi, phòng hôm nay đặt hủy đi, chỉ cần nói là tôi không đi được."
Trần Tinh vừa nghe lời này, mắt sáng rực lên:
"Nói cách khác, buổi tối chúng ta còn có thể nhìn thấy hai đứa bé sao?"
"Ừm, hẳn là có thể, đi mau!"
"Được được được!"
Trần Tinh nhanh chóng gật đầu.
Khởi động xe.
Chuyện này tuyệt đối không thể trì hoãn được.
Lúc này.
Phía sau xe bọn họ.
Hà Minh Nhân đang ngồi ở chỗ ghế tài xế, cũng không vội vàng.
Nhìn chiếc xe không nhúc nhích phía trước, hắn cười nói:
"Lục huynh đệ, ông chủ Từ sợ là sẽ rất giận tôi rồi."
"Hả? Tại sao?"
Nói chuyện là Cố Vãn Thanh, cô nghe không hiểu hắn có ý gì.
Ngược lại là Lục Lập Hành, bất đắc dĩ sờ tóc của cô:
"Không có chuyện gì, ông chủ Từ không phải người dễ giận như vậy đâu."
"Ha ha, tôi biết là không phải, bất quá lần này, là tôi cướp được cậu, hắn hẳn là tức giận!"
Hà Minh Nhân lúc nói lời này, trong mắt còn mang theo ý cười.
Dường như hắn không hề cảm thấy việc mình làm có gì sai trái.
Lục Lập Hành lần nữa bất đắc dĩ nở nụ cười:
"Lúc ăn cơm lại nói!"
Từ trong lời nói của bọn họ, Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Lập Hành.
Trong mắt lộ ra, còn mang theo ánh sáng sùng bái.
Lục Lập Hành mỉm cười nhìn cô:
"Làm sao vậy?"
Cố Vãn Thanh cúi đầu, cười một tiếng, lắc đầu:
"Không, không có gì."
Nhưng vẻ mặt rõ ràng cho thấy là đắc ý.
Lục Lập Hành, là sự kiêu ngạo của cô.
Lục Lập Hành không ngốc, hắn trong nháy mắt cảm nhận được tâm ý của Cố Vãn Thanh.
Tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt xuôi lỗ mũi của cô.
Trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Cố Vãn Thanh vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy bàn tay đang giơ lên của mình bị một móng vuốt nhỏ tóm lấy.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn cô:
"Thấy không, con gái không cho em đánh anh."
Cố Vãn Thanh cúi đầu xuống, đã nhìn thấy Vãn Vãn ngồi ở giữa các cô.
Trừng hai mắt thật to lên, nghi hoặc nhìn bọn họ.
Giống như không hiểu mẹ muốn làm gì.
Nhưng cô bé chính là muốn che chở ba ba.
Thế là.
Dùng sức bắt được tay Cố Vãn Thanh, làm sao cũng không chịu thả ra.
Một bên nắm, còn lầm bầm:
"Ahh ~ "
"Ahh ~ "
Bộ dáng đó, không biết còn tưởng rằng là đang mắng Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh lập tức nở nụ cười.
Cô tùy ý để cô bé nắm lấy tay mình, cái tay còn lại nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé:
"Đứa nhỏ này, con đúng thật là áo bông nhỏ của ba con, chỉ tiếc, anh trai con chỉ biết ngủ, không thể che chở cho mẹ được, hừ!"
Đứa nhỏ bị nhéo một cái, lập tức quên mất mình vừa rồi là phải làm gì.
Buông tay Cố Vãn Thanh ra, bắt đầu chơi đùa với Cố Vãn Thanh.
Một bên chơi, còn một bên cười khanh khách không ngừng.
Bộ dáng đó, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
Anh trai ngủ suốt đoạn đường rốt cuộc cũng bị đánh thức.
Cậu bé nhíu lông mày lại, yên lặng liếc mắt nhìn em gái với mẹ
Sau đó yên lặng bò vào trong lòng Lục Lập Hành, để tránh khỏi mình bị tai vạ tới.
Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là che chở cho cậu bé, lui về phía sau.
Cách xa một lớn một nhỏ, chiến trường của hai người phụ nữ.
Hà Minh Nhân ở phía trước đã cười như điên rồi.
"Cả nhà các anh, thật đúng là khiến người khác ghen tị!"
"Ha ha, Hà giáo sư nói đùa. Đúng rồi, Hứa giáo sư hôm nay bận việc gì sao?"
"Ừm, đúng vậy, trường đại học y bọn họ đang làm một hạng mục nghiên cứu, rất bận, ngày hôm qua với hôm nay vẫn luôn gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi nhất định phải tới đón cậu, hắn. Mỗi ngày đều nhắc tới cậu, còn nói chỗ cậu quả quýt nếu như không đến tỉnh thành bán, nghỉ lễ trở về huyện Song Thành, sẽ không về!"
Lục Lập Hành bị chọc cười:
"Ông Hứa thật là đáng yêu!"
"Đúng vậy, nhưng mà, tôi cũng rất nhớ, nghe nói cậu lại nghiên cứu loại sản phẩm mới?"
"Ừm, còn có một số loại trái cây khác cũng đang bán."
"Được, khi nào thì bắt đầu bán, nói một tiếng, tôi đưa lão Hứa đến hỗ trợ cậu."
"Được!"
Lục Lập Hành gật đầu.
Hà Minh Nhân vừa lái xe, thỉnh thoảng của sẽ nhìn về phía sau.
"Hai đứa bé sơ sinh này, thực sự là rất hiếm lạ, không được, cậu phải nhớ kỹ, chờ bọn chúng lớn rồi, nếu như đối với phương diện nghiên cứu của tôi cảm thấy có hứng thú, nhất định phải đưa tới phía tôi bên này, không thể tiện nghi cho người khác."
"Ha ha, được!"
Mấy người một đường nói giỡn, đã đến tiểu khu mà Hà Minh Nhân nói đến.
Lục Tiểu Phi cũng đi xuống.
Sau khi vào nhà, bọn họ phát hiện.
Ba phòng ngủ một phòng khách này, nhưng không có chút nào là nhỏ.
Bên trong có rất nhiều thứ đều là mới.
Hơn nữa còn có rất nhiều đồ dùng cho em bé.
Lục Lập Hành trong lòng tràn đầy cảm kích:
"Hà giáo sư, ngài lần này là thật sự phí tâm, tiền thuê nhà này, bao nhiêu, tôi chuyển cho ngài."
"Không vội không vội, trước tiên nghỉ ngơi một lúc, cơm nước xong lại nói!"
"Vậy ... Cũng được!"
Đoạn đường đi xe này, thật sự là hơi mệt chút.
Lục Lập Hành ra hiệu Cố Vãn Thanh đi ngủ.
Cũng sắp xếp phòng cho Lục Tiểu Phi nghỉ ngơi.
Hắn dự định tự mình chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Nhưng đã bị Hà Minh Nhân cự tuyệt:
"Cậu cũng đi nghỉ ngơi một lúc, mấy đứa nhỏ để tôi chăm sóc, yên tâm, tôi có thể chăm sóc được, mỗi ngày khi còn bé cơ bản đều là tôi làm, nhanh đi, sau một tiếng, tôi gọi các cậu dậy đi dùng cơm."
Lục Lập Hành nhìn hai đứa nhỏ một trai một gái bởi vì ở trên xe ngủ quá nhiều, mà tinh thần đặc biệt sung sức.
Không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn:
"Được, có chuyện gì Hà giáo sư nhớ gọi cho tôi."
"Không thành vấn đề."
Một giờ qua rất nhanh.
Lúc Lục Lập Hành thức dậy, phát hiện hai đứa nhỏ đang chơi rất với vui vẻ với Hà Minh Nhân.
Dường như hoàn toàn không ý thức được lâu như vậy mà ba mẹ không có ở bên cạnh.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai cái đứa nhỏ này, thật đúng là không dính người một chút nào!
------
Dịch: MBMH Translate