Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 504 - Chương 504 - Đợi Lục Huynh Đệ Tới Rồi Mới Vào.

Chương 504 - Đợi Lục Huynh Đệ Tới Rồi Mới Vào.
Chương 504 - Đợi Lục Huynh Đệ Tới Rồi Mới Vào.

Trần Tinh trở về công ty, vẫn luôn không yên lòng.

Sau khi đặt nhà hàng xong, cô gửi vị trí nhà hàng cho Từ Lập.

Sau đó liền bắt đầu làm việc.

Nhưng là.

Cô làm sao thì làm việc cũng không vào được, trong đầu đều là những hình ảnh về em bé.

Chính là không biết chính mình có cơ hội hay không.

Đã đến lúc tan việc, Trần Tinh trực tiếp đứng lên đi đến phòng làm việc của Từ Lập.

Lúc này.

Tiểu Đỗ gọi cô lại.

Tới công ty nửa năm này, tiểu Đỗ còn chưa bao giờ nhìn thấy Trần Tinh bồn chồn không yên như vậy.

"Chị Tinh, chị làm sao vậy? Sao chị vội vàng thế? Là ..."

Tiểu Đỗ đứng dậy, đi vòng qua Trần Tinh một vòng, cẩn thận quan sát Trần Tinh, sau đó cười thần bí:

"Là chuẩn bị đi hẹn hò sao?"

Trần Tinh hơi sững sờ, nhanh chóng lắc đầu: "Cậu nói mò gì đó?"

Tiểu Đỗ nở nụ cười: "Ha ha, không phải đi hẹn hò, vậy chị sốt sắng như vậy làm gì?"

"Tôi là đang vội cùng với ông chủ đi nói chuyện một hạng mục, được rồi, cậu làm xong công việc rồi à? Huấn luyện học lâu như vậy, thế nào cũng phải vì công ty làm chút cống hiến chứ?"

Tiểu Đỗ bĩu môi:

"Được rồi, vậy tôi đi làm việc thêm một chút nữa, thiệt là, chị Tinh, chị cứ nóng nảy như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy nha! ~ "

Trần Tinh:...

Cô lười tiếp tục nói chuyện với tiểu Đỗ, liền lắc đầu nhanh chóng rời đi.

Về phần lập gia đình hay không, đầu óc cô bây giờ chỉ có nghĩ đến công việc.

Với lại nói.

Cô vẫn chưa gặp được ai khiến trái tim cô rung động.

Khi đến văn phòng của Từ Lập, nhìn thấy Từ Lập cũng đã thu dọn xong.

Trần Tinh hơi ngẩn ra, cười nói:

"Ông chủ, đi chứ?"

"Đi thôi, về sau cô nhớ trao đổi với bọn họ nhiều một chút, đối với cô mới có lợi."

"Cảm ơn ông chủ! Tôi vừa rồi ra ngoài mua rất nhiều kẹo với đồ chơi nhỏ, anh xem một chút, những thứ này em bé sẽ thích chứ?"

Nói xong.

Trần Tinh từ bên trong góc, lấy ra một chiếc hộp lớn.

Bên trong rương chất đầy các loại đồ chơi bánh kẹo, còn có hai bộ quần áo em bé.

Điều này khiến Từ Lập bật cười.

"Ha ha, được rồi, những thứ này thì liền những thứ này, Lục huynh đệ không đến ở nhà của chúng ta, chúng ta liền dùng món đồ chơi đem nhét đầy vào nhà bọn họ!"

Hai người vừa nói vừa cười đi ra cửa.

Chờ đến nhà hàng, Lục Lập Hành bọn họ còn chưa tới.

Từ Lập liền quay đầu, nhìn về phía Trần Tinh:

"Phòng khách chuẩn bị xong chưa?"

"Ừm, đi thôi, đi xem thử!"

Từ Lập gật đầu, Trần Tinh gọi phục vụ, đưa bọn họ đến phòng khách.

Vừa đến phòng khách, Từ Lập liền nở nụ cười.

Sau khi nhìn một vòng, hắn cảm khái:

"Được, tốt, không tệ!"

"Ha ha ha, bọn họ nhất định sẽ thích sự sắp xếp này."

Trần Tinh cũng cho là như vậy.

Cô và nhân viên phục vụ đã trao đổi với nhau rất lâu.

Khi hai người đang nói chuyện, thì La Thịnh Hành đến.

Hắn mang theo Hi Hi với Nam Nam, vừa nhìn thấy Từ Lập nói:

"Lão Từ, cơm đều đã đặt xong chưa? Trước tiên có thể dọn thức ăn lên, Lục huynh đệ bọn họ cũng sắp tới rồi."

"Ai đừng vội, chờ một chút."

La Thịnh Hành vẻ mặt ngờ vực: "Chờ cái gì? Tôi đói rồi, Lục huynh đệ chắc cũng đã đói bụng, buổi trưa ở trên xe lửa, không ăn gì nhiều."

Nói xong, hắn liền kéo Hi Hi với Nam Nam hướng về phòng khách đi đến.

Từ Lập thấy vậy, nhanh chóng ngăn ở trước mặt của hắn:

"Đợi lát nữa đợi lát nữa, ông gấp cái gì chứ, đợi Lục huynh đệ đến rồi cùng vào!"

"Ai, ông ..."

La Thịnh Hành yên lặng thở dài.

"Lão Từ, trước đây ông không phải như vậy, trước đây nhìn thấy tôi, ông ước gì tôi là người đầu tiên đi vào."

Từ Lập cười nói: "Ông cũng nói rồi, đó là trước đây!"

La Thịnh Hành:...

Lục Lập Hành tới, địa vị cũng mình cũng bị hạ thấp xuống.

Nhưng mà cũng không sao.

Đổi lại nếu là hắn, đại khái hắn cũng sẽ làm như vậy.

La Thịnh Hành liền lôi kéo Hi Hi với Nam Nam ở một bên chơi.

Từ Lập đi tới, cho Hi Hi với Nam Nam rất nhiều đồ chơi với kẹo.

Hai đứa nhỏ vui đến mức không ngậm mồm vào được.

Lúc Hà Chấn Viễn tới, cũng bị Từ Lập ngăn ở bên ngoài.

Hà Chấn Viễn cũng bối rối.

"Làm cái gì vậy?"

La Thịnh Hành cười nói: "Ai biết lão Từ làm cái gì chứ, ha ha ha, chờ một chút, nói không chắc, một lúc nữa sẽ có bất ngờ!"

Hà Chấn Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, lại chơi đùa với Hi Hi và Nam Nam.

Lại đợi năm phút đồng hồ.

Đám người Lục Lập Hành mới đến.

Hai đứa nhỏ được Hà Minh Nhân ôm.

Trong nháy mắt, Hà Minh Nhân đã trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ nhất.

Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh đi ở phía sau, thỉnh thoảng trêu chọc hai bảo bảo, bọn chúng cũng không khóc.

La Thịnh Hành nhìn bọn họ, nhanh chóng tới đón.

"Lục huynh đệ, nha đầu Vãn Thanh, Hà giáo sư, các cậu cuối cùng đã đến."

Lục Lập Hành có chút bối rối:

"Các ông, tại sao lại ở sảnh hết vậy? Sao không vào trong?"

Vẻ mặt La Thịnh Hành có chút oan ức:

"Lục huynh đệ, cậu là không biết, cậu không đến, lão Từ không để cho chúng tôi vào, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này chờ cậu đến!"

Từ Lập bất đắc dĩ đẩy hắn một cái:

"Đi đi đi, đừng nói nhảm, Lục huynh đệ, tới tới tới, bên này bên này, Hi Hi Nam Nam Thiên thiên, các cháu cũng tới bên này, đi theo hai Bảo Bảo, tới tới tới!"

Hà Minh nhân vì phòng ngừa mình bị vây công, cuối cùng là đem hai đứa nhỏ bỏ vào xe trẻ con.

Hôm nay, anh trai cuối cùng là ngủ đủ rồi.

Cùng với em gái ngơ ngác nhìn mọi người.

Hi hi với Nam Nam, Thiên Thiên nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng chạy tới.

Ba đứa nhỏ đẩy xe hai đứa nhỏ.

Hình ảnh kia, khỏi nói có bao nhiêu thú vị.

Từ Lập lại ra hiệu cho Lục Lập Hành:

"Mời mọi người."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nắm Cố Vãn Thanh kêu Lục Tiểu Phi, đi theo sau mấy đứa nhóc.

Mấy người lớn tuổi đi ở phía sau xa hơn chút.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ rất nhanh tới cửa phòng bao.

Lục Lập Hành quay đầu lại liếc mắt nhìn, Từ Lập ra hiệu hắn:

"Vào đi!"

Lục Lập Hành lúc này mới đi tới chỗ bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Sau một lúc.

Hình ảnh trong phòng bao đập vào mi mắt.

Mấy người lớn sững sờ.

Chỉ thấy bên trong phòng bao, bàn ghế đều được thay thế bằng những hình thù dễ thương.

Bên cạnh còn có rất nhiều trang trí.

Nào là bong bóng bay!

Búp bê!

Cùng với các loại món đồ chơi nhỏ.

Giống như là một thiên đường của trẻ nhỏ.

"Chuyện này..."

Lục Lập Hành còn chưa nói.

Hi Hi nam Nam Thiên thiên liền bắt đầu không nhịn được nói:

"Oa, thật đáng yêu!"

Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế em bé cũng há hốc miệng kinh ngạc.

Chỉ tiếc.

Bọn chúng còn chưa học được nói chuyện, chỉ có thể không ngừng duỗi tay.

Không ngừng lung lay đầu nhỏ của mình:

"Ahh ~ "

"Ahh ~ "

Xinh quá!

Đáng yêu đáng yêu!

Bọn nhỏ nghiêng người về phía trước, muốn lấy đi cách mình gần nhất cầu xin.

Mặt trên còn có tạo hình Vịt Donald.

Hi Hi với Nam Nam vội vàng đem bọn họ đẩy vào.

Nhưng hai đứa nhỏ đến cùng cánh tay quá ngắn.

Dù cố gắng thế nào cũng không thể với tới quả bóng bay.

Lục Lập Hành thấy vậy, vốn là muốn đưa tay hỗ trợ.

Nhưng vào lúc này.

Hắn nhìn thấy một người mặc trang phục phim hoạt hình từ bên trong đi tới.

Trên tay còn cầm một chùm bóng bay.

Người nọ ngồi xổm người xuống, đầu tiên là đưa cho hai đứa nhỏ mỗi người một cái.

Sau đó lại cho Hi Hi Nam Nam với Thiên Thiên mỗi người một cái ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment