Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 505 - Chương 505 - Cục Cưng Hôn Hôn

Chương 505 - Cục Cưng Hôn Hôn
Chương 505 - Cục Cưng Hôn Hôn

Năm đứa nhỏ cầm được bóng bay.

Cực kỳ vui vẻ.

Người mặc đồ gấu bông kia vẫn chưa thỏa mãn, lại ngồi xổm xuống.

Người đó chỉ mặt của mình, ý bảo hai bé con hôn mình.

Hai bé con rốt cuộc vẫn còn nhỏ.

Ánh mắt hơi mờ mịt nhìn người mặc đồ gấu bông.

Mặc dù gấu bông rất dễ thương, nhưng mà nhưng mà~

Hai nhóc thật sự không hiểu gấu bông muốn làm gì cả~.

Cũng may Thiên Thiên và Hi Hi, Nam Nam lớn hơn chút, rất nhanh bọn nó đã hiểu được.

Thiên Thiên là người đầu tiên chạy đến bẹp một cái lên mặt gấu bông.

Hôn một cái.

Sau đó ngại ngùng chạy đi~.

Hi Hi và Nam Nam cũng hiểu ra.

Hi Hi ngại ngùng đến gần, cũng hôn một cái lên mặt gấu bông:

“Cảm ơn cô ạ.”

Nam Nam cũng làm theo, sau đó nói cảm ơn.

Người mặc đồ gấu bông còn chưa thỏa mãn, lại cúi đầu nhìn hai bé con.

Còn tranh thủ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé con nữa.

Vẻ mặt của hai bé con vẫn mờ mịt.

Cũng may.

Hi Hi nhìn ra hai bé con không hiểu.

Cô nhóc cũng nằm bò xuống, nghiêm túc nói:

“Khanh Khanh, Vãn Vãn, dì ấy muốn các em hôn dì ấy nha~

"Nhìn nè, như thế này~"

Hi Hi lại làm ví dụ.

Sau đó nghiêm túc dạy hai bé con:

“Hôn một cái là được rồi ~”

Tiểu Vãn Vãn mờ mịt chớp chớp mắt.

Dường như nghe hiểu lời Hi Hi nói, nhưng chỗ hiểu chỗ không.

Cô nhóc chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lại vươn một ngón tay chỉ chỉ gấu bông lớn ở đối diện.

“A a ~”

Là chỗ này sao là chỗ này sao ~

Hi Hi gật gật đầu: “Ừm ừm.”

Tiểu Vãn Vãn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, vươn người dùng sức muốn chạm vào khuôn mặt của gấu bông lớn.

Nhưng rốt cuộc bé quá lùn.

Với không tới.

Gấu bông lớn dường như đã sớm nghĩ đến điều này, cô hơi cúi xuống.

Tiểu Vãn Vãn cuối cùng cũng với tới.

Bé bĩu môi, hôn bẹp một cái lên mặt của gấu bông lớn.

Động tác này khiến mọi người cười to.

Gấu bông lớn cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, ngẩng đầu lên.

Còn giơ ngón tay cái với Tiểu Vãn Vãn.

Mọi người xem mà cười không ngừng:

“Đến lượt anh trai bé rồi, đến lượt anh trai bé rồi! Nhanh làm cho anh trai bé ấy hôn cô đi.”

Cố Vãn Thanh cũng tò mò nhìn con trai:

“Điều này sợ là sẽ khó khăn rồi!”

La Thịnh Hành tò mò hỏi: "Làm sao vậy?”

Cố Vãn Thanh nói: "Tuy rằng bình thường anh trai rất thích ngủ, không nghịch ngợm như em gái nó, nhưng tính tình anh trai lại vô cùng lạnh lùng, rất ít hôn người khác, có lẽ trừ nhà chúng tôi ra thì nó chưa hôn những người khác bao giờ.”

“Ha ha. Như vậy sao? Nhỏ như vậy đã biết không hôn người khác rồi? Không được rồi, đến đến đây, nhìn xem nhóc con này cự tuyệt người khác như thế nào nào.”

Một đám người đổ dồn ánh mắt về phía bé trai.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đi theo bọn họ cùng nhau xem chuyện cười của con trai mình.

Gấu bông giơ ngón tay cái cho em gái xong thì lại ngồi xổm nhìn Tiểu Khanh Khanh.

Cô chỉ vào mặt mình, lại chỉ vào mặt Khanh Khanh.

Ra hiệu cho nhóc con phải làm như vậy!

Thế nhưng, Khanh Khanh lại thờ ơ.

Nhóc con chỉ yên lặng nhìn em gái.

Rồi lại nhìn những người khác ở bên cạnh.

Hoàn toàn không có ý muốn hôn.

Gấu bông thử vài lần nhưng đều không thành công.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải ngồi xổm xuống, nghiêng đầu về phía nhóc con.

Chuẩn bị dùng miệng gấu bông để chạm một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Khanh.

Nhưng mà.

Khanh Khanh dường như ý thức được gấu bông muốn làm gì.

Không đợi gấu bông đến gần, nhóc con đã kiêu ngạo quay đầu.

Ghét bỏ kêu một tiếng "A".

Lập tức giang cánh tay ra, cầu xin Cố Vãn Thanh ôm ôm.

Nhìn dáng vẻ cứ như mình sắp bị bắt nạt vậy.

“Ha ha ha ha!”

Mọi người cười muốn điên rồi!

“Quả nhiên không được, cậu nhóc nhỏ này không ngờ lại là cậu nhóc bướng bỉnh, không có biện pháp.”

"Được rồi được rồi, anh Từ à, xem như tôi đã nhìn ra, anh làm điều này là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hai bé con!"

“Mục đích này của anh coi như đã đạt được rồi, nhìn qua có vẻ bọn nhóc đều rất thích!”

Từ Lập vừa nghe lời khích lệ này, lập tức cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo:

“Đó là đương nhiên, tôi đã chuẩn bị rất kỹ, ai bảo các người muốn đi bắt cậu Lục chứ!”

“Ha ha ha, nhưng mà ông chủ Từ à, anh xác định chúng ta sẽ phải ăn cơm ở phòng này sao?”

“Thế thì sao chứ? Mấy người lớn chúng ta ăn cơm, để cho mấy đứa nhỏ chơi đùa ở bên cạnh, tụi nó chơi vui vẻ, chúng ta ăn cũng vui vẻ, như vậy rất tốt!"

“Được, được thôi, cậu Lục, cậu thấy thế nào?”

La Thịnh Hành nhìn về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nói:

"Ông chủ Từ nói rất đúng, các cục cưng chơi vui vẻ thì chúng ta cũng có thể ăn cơm ngon hơn, hơn nữa tôi cũng cảm thấy nơi này khá ổn, Vãn Thanh, em cảm thấy thế nào?"

Cố Vãn Thanh cũng gật đầu.

Đối với hai người hoàn toàn đến từ nông thôn như bọn họ mà nói.

Khi còn nhỏ chưa từng thấy qua những thứ này.

Hôm nay nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi, đi thôi, đi vào!”

La Thịnh Hành vừa đi vừa lắc đầu:

“Thật sự chưa bao giờ nghĩ đến tôi đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể ăn cơm ở chỗ như này.”

Hà Chấn Viễn và Hà Minh Nhân cũng cười:

“Đúng vậy, ha ha ha, nhưng mà không khí này tôi thấy cũng khá tốt, giống như quay về hồi còn nhỏ vậy.”

Sau khi vào trong.

Gấu bông lớn chia đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng được chia rất nhiều đồ chơi.

Còn ở trong góc có một vị trí rất lớn để trống được vây lại.

Ở đó chứa đầy đồ chơi.

Mấy đứa nhỏ không thể chờ đợi được mà lập tức nhảy vào.

Rất nhanh đã lăn tròn thành một đống cùng với đồ chơi.

Hai bé con vẫn chưa đi được.

Thậm chí còn chưa thể đứng dậy.

Đôi mắt nhỏ của hai bé con trừng to khi nhìn thấy những thứ này.

Ngay cả anh trai cũng mất bình tĩnh.

Nhóc con liều mạng muốn đẩy ra ngoài.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, nhóc không có sức.

Nhóc con sắp khóc rồi.

Mà cô em gái thì thật sự sốt ruột mà khóc luôn.

Cô nhóc ấm ức nhìn về phía Lục Lập Hành, tay còn chỉ vào đồ chơi bên trong rào chắn, nước mắt chảy men theo gò má rơi lộp bộp xuống dưới.

Lục Lập Hành làm sao chịu được cảnh này.

Anh nhanh chóng đứng dậy bế cô nhóc lên.

Bế cô nhóc thả vào đống đồ chơi.

"Được rồi được rồi, không khóc không khóc, ba ôm con vào chơi cùng các anh chị nha~!"

Sau đó, anh lại bế cậu nhóc lên.

Hai bé con tuy rằng còn chưa biết đứng.

Nhưng sau khi đi vào thì rất nhanh đã lăn thành một đống chơi cùng với đồ chơi.

Đương nhiên.

Hai bé con đều bò.

Một vài đứa trẻ lớn hơn cũng biết chăm sóc chúng.

Thỉnh thoảng cầm vài món đồ chơi mềm mại chơi đùa với hai bé con.

Mấy người lớn lập tức cảm thấy như được giải phóng.

La Thịnh Hành không thể không cảm khái:

“Hình như thật sự có thể, dường như hoàn toàn không cần chúng ta xen vào!”

“Đúng không? Được rồi, nhân viên phục vụ, mang thức ăn lên.”

Từ Lập hô một tiếng, nhân viên phục vụ bên ngoài ngay lập tức trả lời lại.

Lục Lập Hành quay đầu nhìn thoáng qua gấu bông lớn đang chơi đùa vui vẻ với các bạn nhỏ.

“Ông chủ Từ, người này là nhân viên hay là…?”

“À? Là thư ký của tôi, hôm nay cô ấy thấy mấy bé con này nên nhất quyết đòi đến chơi, những thứ này đều là cô ấy bố trí.”

Lục Lập Hành kinh ngạc nói:

“Thư ký Trần sao? Đến ăn cơm cùng nhau đi?”

Trần Tinh lắc đầu.

Ý bảo mình muốn chơi với các bé con, tạm thời sẽ không ăn nữa.

Lục Lập Hành vốn còn muốn nói khách khí vài câu, nhưng còn chưa nói gì.

Chợt nghe Từ Lập nói:

“Cậu Lục, không cần để ý đến cô ấy, để cô ấy chơi đi, đã nhắc cả buổi trưa rồi, chúng ta vẫn nên thảo luận một chút, cậu muốn sang bên này phát triển, vậy định làm cái gì.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment