Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 506 - Chương 506 - Năng Lực Của Hà Chấn Viễn

Chương 506 - Năng Lực Của Hà Chấn Viễn
Chương 506 - Năng Lực Của Hà Chấn Viễn

Lục Lập Hành đành phải gật đầu.

“Vậy chờ sau khi mang thức ăn lên, thư ký Trần nhớ đến ăn cơm.”

Trần Tinh mặc đồ gấu bông lớn đang chơi vui vẻ cùng mấy đứa nhỏ gật đầu, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Lục Lập Hành nhớ rõ, ấn tượng đầu tiên của anh khi nhìn thấy Trần Tinh trong phòng làm việc của Từ Lập đó là một thư ký lạnh lùng.

Không thể không nói.

Trẻ em có thể thay đổi bản chất con người.

Hà Chấn Viễn uống một ngụm trà, nói:

“Cậu Lục, trước kia tôi cũng từng nói với cậu rồi, tôi sẽ giúp cậu tìm tài nguyên, tỉnh thành bên này có mấy siêu thị cỡ lớn, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ siêu thị.”

"Cung cấp nguồn hàng cho siêu thị, chúng ta còn có thể bán đắt một chút, gia tăng lợi nhuận!"

Lục Lập Hành gật đầu:

“Có thể thì có thể, nhưng các siêu thị lớn hẳn là đều có nhà cung cấp hàng của riêng mình? Bình thường hợp tác rất nhiều năm, bọn họ có lẽ cũng không muốn đổi.”

"Lời mặc dù là nói như vậy, nhưng cũng không phải tất cả nhà cung cấp hàng đều không muốn đổi, tôi đã hỏi lãnh đạo của Đa Nhĩ Vân, bọn họ sau khi nghe nói sản phẩm của cậu thì đang cân nhắc, hơn nữa tôi cũng có chút giao tình với nhà cung cấp của bọn họ, nếu không tôi hẹn thời gian cho cậu? Cậu và bọn Tiểu Phi cùng đi xem xem!”

Lục Lập Hành hơi sửng sốt.

Nếu anh nhớ không lầm.

Vào thời đại này siêu thị Đa Nhĩ Vân là siêu thị lớn số một số hai của tỉnh thành phải không?

Mở đầy chi nhánh khắp cả tỉnh thành.

Các siêu thị thương mại lớn khác gần như đều bị rớt lại phía sau.

Chỉ còn lại một số siêu thị nhỏ.

Trong mười mấy năm sau đó.

Siêu thị Đa Nhĩ Vân càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.

Trở thành chuỗi siêu thị toàn quốc, cửa hàng cực kỳ lớn.

Chỉ là kiếp trước Lục Lập Hành không liên quan đến ngành siêu thị này, cho nên dù có quen biết với ông chủ sau này của bọn họ, nhưng không quá quen thuộc.

Không ngờ Hà Chấn Viễn lại muốn anh giành được thị trường của Đa Nhĩ Vân.

Một khi giành được thị trường này.

Ngay lập tức sẽ khiến anh đứng vững gót chân ở tỉnh thành.

Nghĩ đến đây, Lục Lập Hành gật đầu:

“Được, vậy làm phiền ông chủ Hà rồi!”

"Đừng khách khí, tất cả mọi người đều là người một nhà, cậu nhớ rõ về sau có chủng loại hoa lan nào tốt thì nhất định phải tìm đến tôi đầu tiên!"

“Ha ha, đó là tất nhiên.”

Trong lúc nói chuyện, đồ ăn được mang lên.

Lục Lập Hành gọi Trần Tinh đến ăn cơm.

Cô vẫn lưu luyến không rời, cuối cùng ngồi xuống chỗ gần nơi bọn trẻ chơi đùa nhất.

Vừa nhìn các cục cưng, vừa tùy tiện ăn vài miếng cơm.

Còn thuận tiện đút cho ba bạn nhỏ Hi Hi Nam Nam và Thiên Thiên ăn.

La Thịnh Hành cũng cầm đũa lên:

"Nhờ phúc của ông chủ Từ mà mấy bộ xương già của chúng ta cũng có thể ăn cơm ở nơi giống chỗ vui chơi trẻ em này, ha ha ha!"

Hà Minh Nhân cũng gật đầu:

“Đúng vậy đúng vậy, lát nữa tôi muốn chụp một tấm để lão Hứa xem!”

Mấy ngày hôm nay Từ Thư Long vẫn luôn bận rộn nên không thể đến.

Hà Minh Nhân cũng không có ý định bỏ qua cơ hội khoe khoang này.

Lục Lập Hành vừa cười vừa gắp thức ăn cho Cố Vãn Thanh.

“Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi đến nơi như thế này!”

"Vậy không nói gì đến công việc nữa, mọi người tranh thủ thời gian ăn thôi, cậu Lục, nếu ông chủ Hà sắp xếp cho cậu rồi thì chúng tôi cũng không xen vào, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, trong tỉnh thành này vẫn còn có chúng tôi, nếu gặp phải phiền toái gì thì nhớ phải nói với chúng tôi, mấy người chúng tôi vẫn có thể giúp được mấy chuyện này!"

“Được.”

Lục Lập Hành cũng không khách sáo.

Tuy rằng anh cũng có thể giải quyết được tất cả.

Nhưng quen biết thêm mấy người này, tóm lại vẫn tốt hơn.

Anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho Vãn Thanh và các cục cưng.

Bữa ăn này.

Mọi người vừa cười vừa nói ăn rất lâu.

Chờ kết thúc đã là tám giờ tối.

Tất cả mọi người đều lưu luyến không rời chào tạm biệt các cục cưng.

Nhất là Trần Tinh, ánh mắt kia hận không thể dính vào trên người các cục cưng.

Làm gì cũng không chịu rời đi.

Tuổi của cô lớn hơn Cố Vãn Thanh một chút.

Cố Vãn Thanh thấy vậy, không khỏi cười nói:

“Chị Tinh, hay là chị cũng sinh một đứa đi?”

“Tôi?”

Trần Tinh vội vàng lắc đầu: "Không không không, tôi không muốn sinh!”

“A?”

Cố Vãn Thanh cảm thấy hơi mờ mịt khó hiểu.

Trần Tinh rõ ràng rất thích trẻ con, sao lại không muốn sinh chứ.

Vào lúc này.

Từ Lập thở dài, đi đến nói:

"Ai, Trần Tinh là người cuồng công việc, một lòng chỉ muốn làm việc, không muốn kết hôn, ba mẹ cô ấy đều đang sầu muốn chết, Vãn Thanh à, nếu cô rảnh rỗi thì nhớ mang theo cô ấy đi ra ngoài dạo chơi, có người đàn ông nào tốt thì giới thiệu cho cô ấy, Trần Tinh của chúng tôi là một cô gái tốt, nên có một chốn về tốt!"

Trần Tinh vừa nghe những lời này, nhất thời cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Ông chủ, sao ông lại nói đến chuyện này?”

“Ha ha, nhìn xem, cô ấy còn ngại ngùng.”

Cố Vãn Thanh buồn cười gật đầu:

“Được, không thành vấn đề!”

Trần Tinh cúi đầu: “Mọi người, ài, tôi đi về nghỉ ngơi trước đây, ngày mai còn đi làm nữa!"

Trần Tinh đỏ mặt đi ra xe ngồi, cô sờ mặt, có hơi nóng.

Chờ đến khi mọi người đi hết.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đẩy các con về nhà với Lục Tiểu Phi.

"Nơi này hình như cách nhà chúng ta không xa, vừa ăn cơm xong, chúng ta đi bộ một chút đi?"

Cố Vãn Thanh đề nghị.

Lục Lập Hành đương nhiên không có ý kiến:

“Được!”

Nhưng mà.

Lục Tiểu Phi lại không nghĩ như vậy.

Anh lui về phía sau một bước nói:

“Hay là em về trước? Em định đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, còn anh chị tự đi dạo nhé?”

Anh cũng không muốn làm bóng đèn.

Đang suy nghĩ, chờ công việc bên này ổn định thêm chút nữa thì sẽ tự mình đi thuê phòng ở.

Lục Lập Hành cũng nhìn ra tâm tư của Lục Tiểu Phi.

Gật đầu:

“Được.”

Lúc này Lục Tiểu Phi mới xoay người rời đi.

Sau khi anh đi.

Lục Lập Hành tiến lên ôm vai của Cố Vãn Thanh:

“Đi thôi, chỉ còn lại chúng ta và các cục cưng.”

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ánh sáng.

Cô nhanh chóng kéo cánh tay Lục Lập Hành.

Trong lòng tràn đầy vui mừng:

“Đi thôi!”

“Ừm.”

Lục Lập Hành gật đầu.

Con đường này có lẽ là con đường cũ nhiều năm chưa tu sửa trong tỉnh thành.

Hai bên mọc đầy các cây đại thụ.

Lúc này đã là mùa hè.

Bởi vì cành lá khá sum xuê, không chỉ không thấy nóng mà ngược lại còn cảm thấy khá mát mẻ.

Thành phố này chưa từng bị ô nhiễm.

Trên bầu trời, mơ hồ có thể nhìn thấy ngôi sao.

Hai người cứ đi như vậy.

Hai đứa bé cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Đang ê ê a a hô không ngừng, tràn ngập cảm giác mới mẻ với tất cả mọi thứ xung quanh.

Lục Lập Hành cũng cảm thấy vô cùng thả lỏng.

“Vãn Thanh.”

“Hửm?”

Có gió nhẹ thổi qua, làm rối tung mái tóc Cố Vãn Thanh.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt sang một bên.

Nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía Lục Lập Hành:

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Lập Hành lắc đầu, mỉm cười:

“Không có gì, chỉ là muốn mãi mãi đi tiếp cùng em như này.”

Cố Vãn Thanh hơi dừng lại.

Sau khi chỉnh tóc xong, cô dựa đầu vào vai Lục Lập Hành:

"Sẽ, chúng ta sẽ nhìn các cục cưng học cách gọi ba mẹ, học cách đi, sau đó đi học, chậm rãi lớn lên, và nhìn chúng tìm được một nửa còn lại có thể khiến chúng hạnh phúc! Còn chúng ta sẽ chậm rãi già đi cùng nhau."

Những điều này là cuộc sống mà Cố Vãn Thanh chưa bao giờ nghĩ đến.

Thế mà.

Giờ nó lại đang dần trở thành hiện thực.

Cô cũng có ước mơ.

Ước mơ này nói lớn không lớn, nói nhỏ nhưng cũng không nhỏ.

Đó chính là.

Cứ như vậy sống thật tốt với Lục Lập Hành.

“Ừm, được.”

Hai người đang nói.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng khóc nức nở lớn:

“Cứu mạng...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment