Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 507 - Chương 507 - Xuống Nước Cứu Người

Chương 507 - Xuống Nước Cứu Người
Chương 507 - Xuống Nước Cứu Người

Lúc này Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh sắc mặt lạnh lùng.

Bọn họ nhìn nhau.

Hai đứa bé cũng dừng bi bô tập nói, ngẩng đầu lên, mở mắt thật to, nhìn về phía bố và mẹ.

Anh trai còn duỗi cánh tay nhỏ, dùng sức chỉ về hướng thanh âm phát ra.

Dường như muốn nói:

“Bố ơi, ở bên kia là tiếng gì thế bố ~”

Tiếng càng lúc càng lớn, còn cùng tiếng khóc nức nở.

Giống như…

Thanh âm của một đứa bé trai.

Đối với Cố Vãn Thanh vừa mới lên chức bố mẹ mà nói.

Thanh âm này dữ dội xuyên tim, làm cho bọn họ thế nào cũng không thể bỏ qua.

“Đi xem xem!”

Lục Lập Hành quyết định.

Cố Vãn Thanh cũng gật đầu.

Lục Lập Hành bế hai đứa bé lên, Cố Vãn Thanh đẩy xe nôi trống không chạy về phía thanh âm phát ra.

Càng chạy càng nghe thấy tiếng lớn hơn.

“Cứu với! Có người rơi xuống nước!”

“Hu hu hu hu, làm gì bây giờ!”

“Có ai không, cứu với!”

Tốc độ của Lục Lập Hành không giảm mà còn tăng lên.

“Vãn Thanh, nhanh lên.”

“Vâng, chỉ là…”

Cô muốn nói gì đó, chỉ là vừa ngẩng đầu thì thấy trên mặt Lục Lập Hành toàn là mồ hôi.

Hai đứa bé thế mà lại không khóc giữa lúc chạy băng băng dữ dội như vậy.

Em gái còn giơ bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi Lục Lập Hành chảy xuống.

Cô bé hình như không hiểu vì sao tự nhiên bố lại nóng như vậy.

Sau khi vòng qua một khúc cua, hai người mới phát hiện.

Phía trước bọn họ chính là một con sông chảy qua thành phố.

Nước sông chảy rất xiết.

Hai đứa trẻ khoảng mười tuổi đang bám vào hàng rào bên bờ sông và cố gắng thò tay xuống nước.

Hai đứa bé trai khác đang liều mạng hò hét.

Trong sông.

Một bé gái đang ra sức giãy dụa.

Cô bé muốn nắm lấy bàn tay của hai người trên bờ sông, chỉ là dù có giãy dụa như thế nào cũng đều vô dụng.

Vốn không ngăn được nước sông đập vào.

Lục Lập Hành thấy vậy hơi sửng sốt.

Có trẻ con rơi xuống nước!

Ngoại trừ anh, ở một bên khác cũng có một đám người kích động chạy tới.

Đi phía trước là mấy bác gái.

Bọn họ nhìn tình huống này, vô cùng sốt ruột:

“Ôi… Bên kia có trẻ con, trẻ con rơi xuống nước rồi!”

“Đã nói không cho tới bờ sông chơi, sao lại không có ai nghe lời thế? Vậy phải làm sao bây giờ! Có ai biết bơi không?”

“Tôi không biết, làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng không biết, ôi trời, tôi đi tìm cây gậy trúc, mọi người, mọi người nghĩ xem có cách nào khác không.”

“Tôi đi qua kia gọi người!”

Vài người tách ra khắp nơi.

Cố Vãn Thanh cũng chạy đến đầu toàn mồ hôi:

“Lập Hành, làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không biết bơi!”

Khi đang nói chuyện.

Cố Vãn Thanh nhìn thấy Lục Lập Hành đã đặt hai đứa bé vào trong xe nôi.

Sau đó bắt đầu cởi áo của mình.

Cố Vãn Thanh sửng sốt: “Lập Hành, anh…”

“Anh đi cứu người!”

Lục Lập Hành đưa hết tiền trong tay cho Cố Vãn Thanh:

“Em chăm sóc con nhé!”

Nói xong câu đó, anh liền xoay người nhảy vào trong nước.

Trái tim Cố Vãn Thanh rơi xuống:

“Chỉ là anh cũng không…”

Cô vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Lập Hành rơi xuống nước.

Bỗng nhiên nổi lên trên mặt nước.

Anh giống như một người cá bơi rất nhanh tới chỗ đứa trẻ kia.

Những người khác thấy một màn này đều bắt đầu hô to:

“Có người xuống nước rồi!”

“Được cứu rồi được cứu rồi, thật tốt quá.”

“Người này biết bơi, cô bé à em chờ một lúc nhé, sẽ có người tới cứu em ngay thôi.”

Tiếng khóc cũng ít đi rất nhiều.

Chỉ là Cố Vãn Thanh lại ngây ngẩn cả người.

Cô nhớ rõ ở quê nhà của hai người họ.

Đều không có sông nước nào lớn.

Từ nhỏ cô đã sợ nước, Lục Lập Hành cùng lắm chơi đùa vài lần ở hồ nước trong núi thôi.

Anh biết bơi từ lúc nào?

Hơn nữa.

Còn bơi tốt như vậy?

Dù đang nghĩ như vậy nhưng trái tim Cố Vãn Thanh vẫn như nghẹn ở cổ họng.

Cô vội vàng bước hai bước về phía sông, vừa dỗ dành hai đứa bé đang ngơ ngác khi nhìn thấy bố lặn xuống nước.

Vừa lo lắng nhìn Lục Lập Hành.

Nhìn thấy nước sông liên tục tấn công lên người anh, Cố Vãn Thanh lo lắng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Sự nghi ngờ vừa rồi của cô lập tức bay mất.

Trong lòng cô chỉ có một ý tưởng duy nhất.

Nhất định!

Nhất định phải trở về an toàn!

Em gái ngồi trên ghế gọi “bi ba bi bô”.

Cố Vãn Thanh ngồi xổm xuống, an ủi bé:

"Bé con đừng sợ, cổ vũ cho bố nào, bố đang làm việc tốt đấy.”

Em gái dường như đã hiểu lời nói của Cố Vãn Thanh, thật sự giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Liên tục hô “cố lên” với Lục Lập Hành.

Lúc này Lục Lập Hành vốn không quan tâm đến điều gì khác.

Trong mắt anh chỉ có cô bé bị rơi xuống nước kia.

Mùa hè tới rồi.

Mưa nhiều hơn, nước sông vốn đã lớn.

Học sinh thích chơi bên bờ sông hơn.

Sống lại một đời, Lục Lập Hành biết, cứ mỗi dịp lễ.

Là thời điểm tỉ lệ học sinh đuối nước tử vong cao nhất.

Có rất nhiều gia đình bởi vậy mà tan vỡ.

Anh không muốn gặp lại điều đó.

May rằng một đời trước sau khi trò chuyện trong lúc nhàn rỗi, anh đi học bơi.

Hơn nữa kỹ thuật rất tốt.

Khoảng cách với cô bé càng ngày càng gần.

Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô bé.

Thanh âm của cô bé mỏng manh như vậy:

“Cứu cháu với…”

“Cứu với, cứu cháu với…”

“Xin chú…”

Lục Lập Hành đẩy nhanh tốc độ.

Bờ sông.

Tất cả mọi người đều đang lo lắng đề phòng:

“Cố lên, chàng trai cố lên!”

“Cô bé, cháu kiên trì một chút, anh trai này đang tới cứu cháu đó!”

Nhưng mặc dù kêu gọi như vậy, bọn họ vẫn thấy cô bé dần dần chìm vào đáy nước.

Mọi người nhất thời sốt ruột một trận:

“Làm sao bây giờ? Chàng trai cậu nhanh nữa lên!”

“Ôi trời, chàng trai…”

Theo một tiếng hét cuối cùng, bọn họ thấy Lục Lập Hành cũng chìm xuống.

Hình ảnh này lập tức khiến trái tim mọi người đau nhói.

Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

“Sao lại thế này? Sao chàng trai kia cũng chìm xuống?”

“Làm sao bây giờ? Thế này thì làm sao bây giờ? Chàng trai đó không phải cũng sẽ gặp chuyện không may đấy chứ?”

Cố Vãn Thanh cũng thấy một màn này.

Cô ôm chặt lấy hai đứa bé.

Nước mắt nhảy mắt đảo quanh hốc mắt.

Cô liên tục tự nói với bản thân:

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, sẽ không đâu…”

“Lập Hành sẽ không có việc gì đâu…”

“Bố sẽ không gặp chuyện không may đâu, phải không các con?”

Hai đứa bé kia còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ mở to hai mắt nhìn về phương hướng nơi Lục Lập Hành chìm xuống.

Không biết là ai tìm được một cái thuyền rách lấy từ đâu ra.

Hai người biết bơi lên thuyền đuổi ra chỗ Lục Lập Hành.

“Kiên trì một lúc, chỉ một lúc thôi!”

“Còn kịp không?”

Ngay thời điểm mọi người nín thở cứu người.

Thì trên mặt nước cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng tùm.

Ngay sau đó.

Mọi người thấy Lục Lập Hành ngoi lên từ dưới nước.

Mà trên tay anh còn ôm cô bé đã ngất đi.

Mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chiếc thuyền kia cũng bơi đến càng lúc càng gần.

“Chàng trai, chàng trai cậu chờ chút, chúng tôi lập tức tới đây!”

Lục Lập Hành lau nước trên mặt đi.

Gật đầu.

May quá!

May mà anh lặn xuống nước!

Nếu không cô bé kia sợ là không cứu nổi…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment