Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 508 - Chương 508 - Sau Này Không Được Làm Thế Nữa Nghe Chưa

Chương 508 - Sau Này Không Được Làm Thế Nữa Nghe Chưa
Chương 508 - Sau Này Không Được Làm Thế Nữa Nghe Chưa

Chiếc thuyền đi tới bên cạnh.

Mấy người hợp lực đưa cô bé lên thuyền.

Lục Lập Hành cũng đi theo lên thuyền.

Lúc này.

Một người bỗng nhiên hô lên:

“Cô bé ngất đi rồi!”

“Ôi! Làm sao bây giờ!”

Mấy người nhất thời bối rối đứng lên.

Trên bờ, có người hét to:

“Tôi là y tá, đến bên này, đến bên này!”

Hai người kia nhanh chóng thay đổi phương hướng, đưa cô bé tới bên đó.

Lục Lập Hành lau mồ hôi trên mặt, nhìn thoáng qua cô bé.

Sắc mặt cô bé có chút trắng bệch, nhưng chắc là không nguy hiểm tới tính mạng.

Đợi đến bên bờ, y tá cấp cứu xong hẳn là sẽ không sao.

Anh nhắm chặt mắt, muốn giảm bớt một chút sự mệt mỏi trên cơ thể.

Nhưng lại cảm thấy rằng có một ánh mắt vẫn luôn dừng trên người mình.

Lục Lập Hành nhìn về hướng ánh mắt kia thì thấy Cố Vãn Thanh bế hai đứa bé, đứng ở chỗ đám người.

Lo lắng nhìn chính mình.

Vẻ mặt của cô vô cùng kích động giống như đang hỏi anh thế nào rồi.

Thậm chí ngay cả khi hai đứa bé đang khóc cũng không để ý tới.

Lục Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có chút sức lực.

Anh ngẩng đầu lên, vẫy tay với Cố Vãn Thanh.

Lúc này Cố Vãn Thanh mới an tâm một chút.

Một phút vừa nãy, thấy Lục Lập Hành chìm vào đáy nước.

Trái tim Cố Vãn Thanh liền siết lại.

Cô không dám tin, nếu Lục Lập Hành có chuyện gì thì cô sẽ thế nào.

Thật là may mắn.

May mà anh ấy không sao.

Nhìn thấy Lục Lập Hành đáp lại, Cố Vãn Thanh mới nhận ra bé con đang khóc.

Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, bắt đầu dỗ dành bé con.

Lúc này, thuyền đã đi tới bờ.

Mọi người vội vội vàng vàng bế cô bé từ trên thuyền xuống dưới.

Y tá bắt đầu cấp cứu.

Một đám người vây xung quanh hô hào cổ vũ.

Trái lại Lục Lập Hành bị lạnh nhạt.

Anh ngồi trên thuyền, nghỉ ngơi một lúc.

Vừa mới đứng lên thì chỉ thấy Cố Vãn Thanh sốt ruột chạy lại.

Cô giống như muốn đỡ anh dậy nhưng lại phải chăm sóc bé con.

Sốt ruột đến nỗi đi qua đi lại bên cạnh.

Lục Lập Hành vẫy tay với cô.

Ý bảo cô không nên cử động, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Đi tới bên cạnh cô.

Cố Vãn Thanh thấy vậy, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người Lục Lập Hành.

Cô nhìn anh đi từng bước một tới gần.

Trên người ướt sũng.

Nhưng dù vậy, khi anh đến gần.

Cố Vãn Thanh vẫn không nhịn được tiến lên ôm cổ anh.

Sự chờ đợi lo lắng vừa rồi dường như cuối cùng đã tìm được lối thoát.

Giọng cô có chút nghẹn ngào.

Muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Lục Lệ Hành nhận ra cảm xúc của cô.

Anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô.

Giọng nói cũng có chút dịu dàng:

“Không sao đâu, anh ổn mà, đừng lo lắng.”

Cố Vãn Tình giơ tay lên, vốn là muốn đánh anh thật mạnh.

Nhưng khi nó rơi vào người anh, nó lại trở thành một cái chạm nhẹ nhàng.

Cô nói: "Sau này không được như vậy.”

“Sau này không được như vậy nghe chưa?”

"Không được làm thế nữa.”

Có trời mới biết, thấy Lục Lập Hành nhảy xuống, thấy toàn thân Lục Lập Hành chìm vào đáy nước.

Tâm trạng của nàng như thế nào.

Loại cảm giác dày vò, đau khổ, thấp thỏm lên xuống này.

Cô không bao giờ muốn trải nghiệm nó lần nữa.

Lục Lệ Hành gật đầu: “Được, sau này sẽ không.”

"Anh hứa với em đi.”

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt đẫm lệ.

Lục Lập Hành nói: “Ừ, anh hứa với em.”

Cố Vãn Thanh hít sâu một hơi.

Sau đó, cô nở một nụ cười:

“Thế là tốt rồi, nhanh mặc quần áo vào đi.”

Quần áo được Cố Vãn Thanh đặt trên xe nôi.

Lúc này hai bé con vừa mới khóc đột nhiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Dường như chúng cũng nhận thức được bản thân không nên làm phiền trong trường hợp này.

Thấy mẹ ngồi xổm xuống để lấy quần áo.

Em gái nhỏ xíu cũng dùng đôi tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng nhấc quần áo lên.

"A a~"

Mẹ ơi ~

Quần áo trong này~

Mẹ lấy quần áo~

Cố Vãn Thanh nhận lấy quần áo, nhẹ nhàng vuốt mũi của bé con.

Sau đó mới đưa quần áo cho Lục Lập Hành:

“Con gái đưa cho anh đấy, bảo anh mặc vào nhanh lên không bị cảm đó.”

“Ha ha!”

Lục Lập Hành mỉm cười.

Sau khi mặc quần áo, hai người cùng quay đầu nhìn về phía đám người.

Cô bé còn đang được sơ cứu.

Mọi người đều chú ý đến bên kia, không ai để ý tới anh.

Cố Vãn Thanh chuẩn bị đi qua đó lại bị Lục Lập Hành ngăn lại:

“Anh mệt rồi, chúng mình trở về đi. Cô bé không sao đâu, lát nữa xe cấp cứu đưa đến bệnh viện là ổn.”

“Thế cũng phải, đi thôi.”

Hai người lại nhìn về phía đó một lần nữa, quay người chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đi hai bước.

Lục Lập Hành nghe được một thanh âm yếu ớt:

"Cảm ơn anh ạ."

Lục Lập Hành quay lại thì thấy hai đứa trẻ vừa mới kêu cứu mạng trên bờ đang rụt rè nhìn anh.

Giống như có chút sợ hãi.

Một cậu bé còn đưa cho anh một cây kẹo mút màu hồng:

“Anh ơi, em… em không có gì khác, cái này tặng anh ăn.”

Lục Lập Hành vốn không muốn nhận.

Thế nhưng em gái trong xe nôi liếc mắt một cái đã thấy cái kẹo kia.

Đôi mắt của bé lập tức mở to, nhìn chăm chú vào cái kẹo.

Nước miếng đều sắp chảy xuống cả rồi.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ đành phải nhận kẹo, đưa cho em gái.

“Đừng khách khí, sau này các em cẩn thận một chút, đừng ra bờ sông chơi nữa hiểu không?”

“Vâng, em biết rồi ạ, sau này chúng em cũng không dám nữa…”

Lục Lập Hành cho họ một ánh mắt cổ vũ, lúc này mới rời đi.

Anh cần nhanh chóng về nhà thay đồ.

Dù đang mặc áo khoác.

Nhưng quần áo bên trong đã ướt sũng rồi.

Một nơi khác.

Lục Tiểu Phi đã về nhà từ sớm.

Dọn dẹp qua loa một chút, phát hiện thời gian còn sớm.

Anh liền xuống tầng.

Định nhân trước khi mấy người Lục Lập Hành về thì đi mua một vài vật dụng thường ngày.

Ở trong nhà Lục Lập Hành thuê, anh không thể không làm gì được.

Sắc trời đã tối.

Nhưng dù sao đây cũng là một thành phố.

Buổi tối thì có cuộc sống về đêm.

Siêu thị bên cạnh cũng không đóng cửa.

Lục Tiểu Phi đứng ở cửa nhìn một lúc rồi bước vào.

Đi tới khu bán nhu yếu phẩm thường ngày, mua một vài đồ cần dùng rồi xách túi lớn túi nhỏ đi.

Lục Tiểu Phi thấy bên cạnh mở một quán đồ nướng.

Một đống người ngồi ở đó uống bia.

Lục Tiểu Phi nhíu mày.

Anh nhớ rõ.

Hai năm trước, anh làm thuê ở bên cạnh.

Đám người Triệu Minh Hải thích nhất chính là ăn thịt nướng và uống bia.

Sau đó trong lúc say như chết thì thường thích làm một vài việc hạ nhục người khác.

Lúc đám người kia nói với mình là muốn Trịnh Hoa Mẫn.

Chính là dưới tình huống như vậy.

Thế nên Lục Tiểu Phi vẫn không thích tình cảnh này.

Anh nhíu mày, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này.

Lục Tiểu Phi đột nhiên nghe được một thanh âm:

"Ê? Bên kia, người đó, cậu lại đây một chút!”

Lục Tiểu Phi có chút giật mình.

Giọng nói này quen quá!

Anh hơi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập mạp cởi trần đang ngồi đó.

Một tay cầm xiên thịt, tay kia cầm bia.

Mặt mũi đầy dầu nhìn anh.

Lục Tiểu Phi đứng trong bóng tối nhưng có thể nhìn rõ người đàn ông này.

Vạn Hồ!!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment