Trong nháy mắt, anh nắm chặt hai tay.
Vạn Hổ.
Anh quen người này.
Năm đó là thuộc hạ của Triệu Minh Hải.
Cũng là người tận mắt thấy Lục Tiểu Phi đánh Triệu Minh Hải, còn tuyên bố, muốn phế bỏ Lục Tiểu Phi.
Lục Tiểu Phi có dự cảm lần này mình tới tỉnh thành, chắc chắn sẽ gặp phải những người này.
Nhưng không ngờ, bọn họ lại gặp nhau nhanh đến thế.
Lục Tiểu Phi híp mắt.
Vạn Hổ không nhìn rõ mặt Lục Tiểu Phi, hắn ta uống một hớp rượu trong tay, nhìn về phía anh lần nữa:
"Tao thấy mày mua giấy, lấy ra đây cho ông dùng!"
Giọng nói chuyện tràn đầy sự ngả ngớn.
Cứ như thể đồ của anh là của hắn ta vậy.
Không ngờ đã hai năm rồi, mà đám người Vạn Hổ vẫn là loại người này.
Lục Tiểu Phi lập tức nắm chặt bàn tay.
Nhưng nghĩ kỹ, anh vẫn quyết định cứ tránh hắn ta trước.
Lần này tới tỉnh thành, đối với anh, đối với Lục Lập Hành Hành đều vô cùng quan trọng.
Hiện giờ vẫn chưa bắt đầu.
Anh không thể gây chuyện.
Đợi đến khi anh đặt vững chân ở tỉnh thành, anh sẽ không bỏ qua cho một tên nào trong đám này.
Lục Tiểu Phi thầm nhủ với lòng những điều này, sau đó không để ý đến Vạn Hổ, cầm đồ trong tay, xoay người bước đi.
Vạn Hổ thấy anh đi dứt khoát như vậy, lập tức nổi giận.
"Này, này, tao nói mày..."
May mà người đứng bên cạnh hắn ta kéo hắn ta lại:
"Anh Hổ, anh Hổ, được rồi được rồi, em đi tìm chủ quán lấy chút giấy, anh Hải bảo rồi, bảo chúng ta bớt phóng túng lại, không được gây chuyện ở bên ngoài."
Lúc này Vạn Hổ mới gật gật đầu:
"Xem như thằng nhóc này may mắn, chỉ có điều sao tao thấy thằng nhóc này quen quen!"
Vạn Hổ nhìn bóng lưng Lục Tiểu Phi, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó.
Nhưng mà.
Hắn ta lại không nhớ nổi.
"Chắc là lúc trước từng gặp rồi, không có gì đâu, anh Hổ, uống rượu uống rượu!"
Người đứng bên cạnh hắn ta lấy khăn tay ra, mở thêm một bình rượu nữa cho Vạn Hổ.
Lúc này Vạn Hổ mới gật gật đầu: "Ừm, uống rượu."
Lục Tiểu Phi đi một mạch xuống lầu.
Lúc này mới quay người nhìn một cái, phát hiện không ai đuổi theo, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đang muốn đi lên lầu.
Thì nghe thấy tiếng của Lục Lập Hành:
"Anh Phi, anh ra ngoài mua đồ hả?"
Lục Tiểu Phi dừng chân.
Anh hít một hơi thật sâu, làm mình bình tĩnh lại.
Nếu để cho Lục Lập Hành biết mình gặp lại người trước kia, cậu ta nhất định sẽ giúp mình.
Nhưng Lục Tiểu Phi không muốn xảy ra xung đột sớm như vậy.
Đợi sau khi cảm xúc ổn định một chút.
Anh mới xoay người nói:
"Ừm, mua đồ dùng hàng ngày."
Nhưng thấy bộ dạng Lục Lập Hành, Lục Tiểu Phi vẫn kinh ngạc:
"Tiểu Hành, cậu bị làm sao vậy? Có gấp lắm không?"
Lục Lập Hành khoát tay: "Không có gì, em phải về thay quần áo một chút, anh Phi, giúp một chút."
Phòng này không có thang máy.
Bọn họ ở lầu ba.
Xe trẻ con và hai đứa nhóc đều phải đem vào.
Lục Tiểu Phi bước nhanh đến, để Cố Vãn Thanh ôm lấy hai đứa bé.
Mình thì xách chiếc xe trẻ con lên.
Lục Lập Hành cầm vật dụng hàng ngày mà Lục Tiểu Phi mua, mấy người cùng nhau đi về nhà.
Lên lầu.
Lục Lập Hành nhanh chóng đi thay quần áo khác.
Cố Vãn Thanh cũng kể chuyện đã xảy ra hôm nay cho Lục Tiểu Phi nghe.
Hiểu rõ tình huống, Lục Tiểu Phi cũng sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Đến khi Lục Lập Hành đi ra, anh lo lắng hỏi:
"Muốn đi mua chút thuốc cảm không?"
"Không cần, em không sao."
"Vậy được, người cậu cứu là ai vậy?"
Câu hỏi này của Lục Tiểu Phi, lại làm khó Lục Lập Hành.
Anh và Cố Vãn Thanh nhìn nhau, cười:
"Bọn em cũng không biết, không có hỏi, có điều dù là ai thì cũng nên cứu."
"Vậy à!"
Lục Tiểu Phi nhẹ gật đầu:
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi đã mua mấy đồ để dùng rồi, chờ sắp xếp xong bên chỗ ông chủ Hà, chúng ta sẽ đi nói chuyện xem sao."
"Ừm."
Lục Lập Hành gật đầu.
Sau khi Tắm rửa, mọi người trở về phòng riêng đi ngủ.
Lục Lập Hành không biết là.
Bên bờ sông.
Việc cấp cứu vừa được tiến hành đến một nửa, thì xe cứu thương đã đến.
Đưa đứa bé đến bệnh viện, rồi tiếp tục tiến hành cấp cứu.
Cô bé dần dần đi vào mộng đẹp.
Mười giờ tối.
Một chiếc xe sang trọng hoang mang xuất hiện ở cửa bệnh viện.
Trên xe.
Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da và người phụ nữ có khí chất, mặc sườn xám nhanh chóng xuống xe.
Bọn họ hốt hoảng vọt vào bệnh viện:
"Tiểu Vân đâu, Tiểu Vân ở đâu? Sao rồi?"
Y tá chỉ đường cho bọn họ.
Bọn họ mau chóng lên lầu.
Bốn đứa trẻ ngồi ở cửa phòng bệnh.
Cha mẹ chúng đang đứng ở bên cạnh.
Thấy hai người tới, một người trong đó nhanh chóng cúi đầu khom lưng đi tới:
"Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp, thật sự là ngại quá, hôm nay chúng tôi đã không chăm sóc Tiểu Vân cho thật tốt, đều tại đứa nhóc nhà tôi, giấu chúng tôi lén dẫn Tiểu Vân đến bờ sông chơi."
Bên cạnh, một bé trai nóng nảy nói:
"Không phải chúng con muốn dẫn cô ấy đến bờ sông, là bản thân cô ấy muốn đi, chúng con không ngăn được, chúng con đều muốn trở về làm bài tập!"
"Con im miệng!"
Người đàn ông kia mắng một tiếng, quay đầu lại:
"Tổng giám đốc Diệp, ngài thấy đấy, con bé cũng không có việc gì, chúng tôi đã trả viện phí, nó đang nghỉ ngơi bên trong, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng tức giận."
Diệp Cảnh Thâm cầm chặt bàn tay của Bạch Vân bên cạnh.
Đẩy gọng kiếng:
"Ta không muốn nghe những điều này, rốt cuộc Tiểu Vân thế nào rồi?"
Người đàn ông nhanh chóng nói:
"Không có việc gì không có việc gì, có một chàng trai xuống sông cứu con bé, giờ con bé đang ngủ, bác sĩ mới vừa tới khám, nói con bé bị kinh hãi, cần nghỉ ngơi nhiều, bảo chúng tôi đừng đi làm phiền."
"A, tôi vào xem!"
Diệp Cảnh Thâm và Bạch Vân nhẹ nhàng cẩn thận đi vào phòng.
Trông thấy Diệp Tiểu Vân an tĩnh nằm ở trên giường, ngủ rất ngon.
Cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tiểu Vân là con của bọn họ.
Mấy ngày nay, bọn họ đang bận bịu chuyện làm ăn.
Không hề để tâm.
Không ngờ đến buổi chiều tan học, con bé lại đi theo một đám trẻ ra bờ sông.
Hôm nay, vừa lúc bọn họ đang ở bên ngoài.
Nhận được điện thoại liền gấp rút chạy tới.
Trên đường đi, Bạch Vân đã khóc không biết bao nhiêu lần.
Cũng may, con gái không có chuyện gì.
Nỗi lòng lo lắng của Diệp Cảnh Thâm rốt cuộc cũng có thể buông xuống:
"Vừa rồi ông nói là có người xuống sông cứu Tiểu Vân?"
"Vâng vâng vâng, là Tiểu Minh nhà tôi nói, là một anh trai."
"Anh ta đâu?"
Diệp Cảnh Thâm nhìn khắp bốn phía.
Người ta cứu con của ông, đương nhiên là ông phải gặp mặt cảm ơn.
Người đàn ông nhanh chóng cúi đầu:
"À, chuyện này, chúng tôi cũng không biết, lúc chúng tôi đến hiện trường, người ta đã không còn ở đó!"
Đứa bé tên Tiểu Minh cũng chạy tới nói:
"Chú Diệp, anh trai kia đã đi rồi, cả người anh ấy bị ướt hết, hơn nữa rất mệt mỏi, còn phải nhờ một chị đỡ anh ấy đi, bọn họ còn có hai bé con song sinh rất đáng yêu. Có một đứa đã cầm kẹo que của con."
Diệp Cảnh Thâm hơi ngơ người.
"Sinh đôi? Người thanh niên?"
Hình như ông không hề quen biết người này.
"Được, chú biết rồi, nếu như lần sau gặp lại anh trai kia thì con có thể nhận ra không?"
"Có thể!"
Tiểu Minh gật mạnh đầu.
"Ừm, được, các anh à, cảm ơn các anh, trời không còn sớm nữa, các anh đi về nghỉ ngơi đi!"
Diệp Cảnh Thâm gật nhẹ đầu với mấy người kia.
Mọi người hơi ngơ ra:
"Tổng giám đốc Diệp, ngài... ngài cứ vậy mà để chúng tôi đi?"
Trong mắt bọn họ, Diệp Cảnh Thâm là người có tiền thật sự.
Là người mà những người dân bình thường như bọn họ nên nịnh bợ.
Bọn họ cho là, bọn họ chắc chắn sẽ bị mắng vì chuyện lần này.
Thậm chí còn có thể ăn một vụ kiện.
Cho nên mới luôn chờ ở đây, hy vọng sớm nhận sai, có thể được Diệp Cảnh Thâm tha thứ.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới, Diệp Cảnh Thâm sẽ bảo bọn họ về nhà…
------
Dịch: MBMH Translate