Diệp Cảnh Thâm gật đầu:
"Ừm, Tiểu Vân không có việc gì là được, các anh à, khi nào gặp người đã cứu Tiểu Vân nhà tôi, nhớ liên lạc với tôi nha, tôi phải cảm ơn người ta đàng hoàng."
Mọi người liên tục gật đầu: "Được, ngài yên tâm, nếu chúng tôi có gặp được thì nhất định sẽ nói với ngài. Tổng giám đốc Diệp, ngài cũng đừng sốt ruột, chắc sáng mai là tỉnh lại thôi, ngài và phu nhân nhớ ăn cơm đó."
Diệp Cảnh Thâm gật đầu.
Lúc này mọi người mới dẫn con mình đi.
Vừa đi, bọn họ vừa nói:
"Không ngờ tổng giám đốc Diệp là người hiền lành như thế, tôi còn tưởng tất cả những kẻ có tiền đều..."
"Ai, tổng giám đốc Diệp là người tốt, cho nên cô bé kia mới có thể gặp được người tốt!"
"Đúng rồi, Tiểu Minh, con có nhớ anh trai kia tên là gì không?"
Tiểu Minh lắc đầu: "Lúc ấy chúng con đều rất sợ hãi, tất cả đều bận rộn lo cứu Diệp Tiểu Vân, con quên hỏi."
"Ai, được rồi, sau này nếu có gặp người đó chúng ta cũng phải cảm ơn người ta. Tiểu Minh, con nhớ lấy, nếu lần sau có gặp được thì nhất định phải hỏi tên, hỏi nơi ở."
"Dạ, con nhớ rồi."
...
Buổi sáng ở tỉnh thành luôn luôn khá náo nhiệt.
Lục Lập Hành bị tiếng rao bánh quẩy ầm ĩ bên ngoài đánh thức.
Anh mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu vào.
Lục Lập Hành đưa tay che lại, phát hiện Cố Vãn Thanh đã không còn ở bên cạnh.
Hai bảo bối dễ thương lại đang ngủ ngon lành ở bên kia.
Dường như hoàn toàn không hề biết rằng trời đã sáng.
Lục Lập Hành mặc quần áo đứng dậy.
Đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh đang bận rộn trong phòng bếp.
Trông thấy anh, cô kêu lên:
"Tỉnh rồi à? Nhanh đi rửa mặt đi, cháo sắp chín rồi, anh Phi đi xuống lầu mua bánh quẩy và dưa muối, chắc lát nữa sẽ về, chuẩn bị ăn cơm."
Vậy mà bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Lục Lập Hành mỉm cười gật đầu.
"Được."
Anh đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, quả nhiên Lục Tiểu Phi đã trở về.
Cố Vãn Thanh cũng đã dọn cháo lên cho bọn họ.
Lục Lập Hành khó có khi được ăn điểm tâm có sẵn một lần.
Ăn một miếng bánh quẩy vào bụng.
Lục Lập Hành không thể không than thở, bánh quẩy làm bằng tay thời này thật là ngon.
"Anh Phi, em định sau khi cơm nước xong xuôi thì đi gặp một người bạn, nếu không có chuyện gì anh có thể đi dạo chơi xung quanh trước đi, xem xem tình hình hiện tại của siêu thị Đa Nhĩ Vân kia thế nào rồi."
Anh phải đi gặp Kim Trì.
Vị kia còn đang ở bệnh viện.
Mà trọn bộ phương án thiết kế mà anh ta muốn còn đang nằm trong tay mình.
"Được."
Cơm nước xong xuôi.
Lục Lập Hành muốn đi thu dọn bát đũa, Cố Vãn Thanh ngăn anh lại.
"Để em."
Lục Lập Hành hơi thụ sủng nhược kinh(1).
(1) Thụ sủng nhược kinh: được yêu mà sinh lòng sợ hãi.
Tuy nói thường ngày hầu như Cố Vãn Thanh đều thích giành làm việc nhà.
Nhưng hôm nay.
Rõ ràng là cô ấy không muốn để cho mình làm.
"Vãn Thanh, sao vậy?"
Cố Vãn Thanh một vừa dọn bát đũa đi vào phòng bếp, vừa nói:
"Hôm qua anh đã mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, những việc này để em làm là được.
Lục Lập Hành đứng ở cửa phòng bếp cười, nhìn Cố Vãn Thanh bận rộn.
Nhìn một lát, anh đổi tư thế, lại cười.
Cô đeo tạp dề.
Tóc được buộc tùy tiện vào đằng sau.
Ngón tay mảnh khảnh kia, đang rửa chén đĩa.
Gò má trơn bóng không chút tì vết, ngay cả động tác đơn giản như vậy mà cũng lộ ra sự dịu dàng.
Cố Vãn Thanh bị anh nhìn hơi ngượng ngùng.
Quay đầu nhìn về phía anh:
"Lập Hành, anh cứ nhìn em mãi làm gì?"
Lục Lập Hành cười nói: "Bởi vì em đẹp!"
Ánh mắt của anh vẫn cứ chăm chú nhìn vào Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh lúng túng cười cười: "Anh mau đi xem xem hai cục cưng đã tỉnh chưa, tỉnh rồi thì thay quần áo là chúng ta có thể xuất phát."
"Chưa đâu, tỉnh là chúng sẽ khóc."
Lục Lập Hành không hề có ý định rời khỏi.
Cố Vãn Thanh cọ rửa sạch sẽ một cái đĩa:
"Giờ chúng không khóc nữa rồi, nhanh đi."
"Anh không tin!"
Lục Lập Hành không hề lung lay.
Cố Vãn Thanh thấy bất kể mình dùng cách nào cũng không thể đuổi được anh đi.
Dứt khoát từ bỏ.
Chờ sau khi rửa xong chén đũa, cô lau nước trên tay, đi tới bên cạnh Lục Lập Hành:
"Được rồi, đừng nhìn nữa, đi thôi, chúng ta đi nhìn hai cục cưng."
"Được!"
Lúc này Lục Lập Hành mới gật đầu.
Đi vào phòng ngủ.
Bọn họ phát hiện, quả nhiên hai nhóc con kia đang mở to hai mắt, đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Bọn chúng không có khóc.
Nhưng em gái cũng đã tự lăn đến mép giường.
May mà cái cái nôi này có hàng rào, ngăn thân thể nho nhỏ của bé lại.
Em gái đang ở ngay bên cái rào chắn có màu hồng y hệt tấm vải màn kia, với cái đầu ngọ ngoạy.
Trông thấy ba mẹ bước đến, cuối cùng cô bé cũng thấy được hi vọng.
"A a" hai tiếng với Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành thấy vậy cười lên.
"Ha ha, Vãn Vãn, con đang làm gì vậy?"
Cố Vãn Thanh lại vô cùng sốt ruột:
"Vãn Vãn sắp rớt xuống rồi, nhanh nhanh nhanh, giúp nó đi!"
Động tác của Lục Lập Hành cũng không chậm.
Dù sao, đây chính là Vãn Vãn mà anh thương yêu nhất mà.
Nhanh chóng đi đến, giải cứu con gái ra ôm vào trong lòng.
Anh trai cũng giang hai cánh tay ra, nhào vào trong lòng Cố Vãn Thanh.
Hai người bất đắc dĩ đổi lại tã cho hai nhóc con.
Sau đó pha sữa bột.
Thay quần áo.
Sau đó tỉ mỉ sửa soạn một phen.
Rồi mới đi ra ngoài.
Lục Tiểu Phi đã sớm xuống lầu đi xem xét tình hình siêu thị.
Hai người xuống lầu, đi thẳng đến bệnh viện nhân dân.
Đó là nơi Kim Trì nằm viện.
...
Trong phòng bệnh bệnh viện nhân dân.
Kim Trì đã tỉnh lại từ sớm.
Hôm nay, anh ta đặc biệt thay quần áo sạch sẽ.
Chỉ vì hôm qua, Từ Lập gọi điện thoại cho anh ta, nói hôm nay Lục Lập Hành sẽ đi gặp anh ta.
Hơn nữa.
Còn dẫn theo vợ con.
Cũng nghiêm túc nói với anh ta rằng hai cục cưng nhà Lục Lập Hành đáng yêu cỡ nào.
Kim Trì quyết định để lại một ấn tượng tốt cho bọn họ.
Đi loanh quanh trong phòng bệnh một hồi, ăn bữa sáng.
Kim Trì nghĩ nghĩ, vẫn quyết định gọi cho Kim Lâm một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại kết nối, bên kia truyền đến tiếng nói bực bội của Kim Lâm:
"Cha, sao vậy? Mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại? Con còn chưa tỉnh ngủ nữa!"
"Thằng nhóc thối tha, có phải hôm nay không đi học không?"
"Đúng vậy, hôm nay chỉ có một tiết."
"Vậy con nhanh đến bệnh viện, hôm nay cậu Lục sẽ tới bệnh viện, chắc chắn có mang bản thảo thiết kế biệt thự của nhà chúng ta đến đó, con cũng tới đây xem đi, cái nhà kia sau này sẽ để lại cho con, con có ý kiến gì thì có thể bảo cậu Lục sửa đổi một chút, chỉ có điều cha cảm thấy chắc chắn con sẽ thích cái biệt thự kia!"
"Không đi!"
Kim Lâm từ chối luôn.
Kim Trì lập tức vô cùng tức giận: "Tại sao? Thằng nhóc thối tha, đây chính là người đã cứu mạng cha con đấy."
"Cha!"
Kim Lâm bất đắc dĩ nói: "Ai biết được rốt cuộc lời tiên đoán kia có phải sự thật hay không, hơn nữa, dù có thật sự cứu được mạng của cha, vậy cũng phải là cha cảm ơn, sao con có thể đi được? Được rồi được rồi, con ngủ tiếp, mười giờ phải đi học rồi, tạm biệt!"
Sau khi nói xong.
Kim Lâm bèn cúp điện thoại.
Kim Trì: ...
Anh ta cầm điện thoại kêu mấy tiếng cũng không có phản ứng.
Đành phải bất đắc dĩ thở dài:
"Ai, thằng nhóc con này thật là..."
Đang nói.
Cửa phòng bệnh bị mở ra.
Kim Trì thấy là Lục Lập Hành đến.
"Ông chủ Kim, có chuyện gì vậy? Than thở chuyện gì vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate