Trong trường học.
Kim Lâm treo điện thoại xong, lung lay như ngọn cỏ, dựa vào song cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Lúc Lô Diệu Văn vừa trở về đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cậu xách một ấm nước nóng và hai lồng bánh bao nhỏ:
"Lâm, ăn cơm . . . "
Nói được một nửa, Lô Diệu Văn ngừng lại:
"Cậu đang nhìn gì đấy? Hôm nay Lâm Vãn m không đến trường chúng ta. . ."
Kim Lâm tát mạnh một cái vào sau ót Lô Diệu Văn:
"Cậu còn có mặt mũi nói đến Lâm Vãn m? Mập à, cậu nói xem, có lần nào cậu cung cấp chính xác tin tức về Lâm Vãn m không?"
"Ách. . ."
Lô Diệu Văn không nói gì nữa.
Từ khi Kim Lâm bảo cậu hỏi thăm hành tung của Lâm Vãn m.
Quả thật là chưa có lần nào cậu cung cấp được tin tức chính xác cả.
Tính tổng cộng lại, cũng chỉ từng gặp Lâm Vãn m hai lần.
Mỗi lần cũng không quá hai phút.
Cũng không biết sao lại như vậy, cứ như là bị người ta cố gắng tránh đi.
Lô Diệu Văn hơi bất đắc dĩ:
"Được rồi được rồi, Lâm à, lần sau tôi sẽ cố gắng lấy được một tin tức thật chính xác, ăn cơm trước đã ăn cơm trước đã!"
Lúc này Kim Lâm mới cầm lấy bánh bao, bắt đầu ăn.
Lô Diệu Văn cắn một miếng là hết một cái bánh bao, lúc ăn đến cái thứ ba, cậu ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Kim Lâm:
"Đúng rồi, ba cậu sao rồi?"
"Không có việc gì, đang ở bệnh viện, vừa mới gọi điện thoại, còn bảo tôi trở về, không chết được!"
Lô Diệu Văn bất đắc dĩ nói:
"Lâm à, cậu nhìn cậu xem, không phải nói chứ, sao lúc nào cậu cũng nói ba cậu như thế? Cậu xem, may mà lần này ông ấy đi làm kiểm tra sức khỏe, bằng không tôi nghe nói bệnh này rất dễ gặp chuyện không may, ông nội nhà hàng xóm của tôi, chính là không hề có dấu hiệu nào mà ra đi đó!"
"Tôi nghe hàng xóm nói, lúc ấy bọn họ vừa cơm nước xong, mọi người trong nhà đi rửa chén, ông cụ ngồi một mình trên ghế, không rên một tiếng!"
"Đến khi bọn họ làm xong việc, có gọi thế nào ông cụ cũng không phản ứng, sau khi đi ra, phát hiện ông cụ đã ngã trên mặt đất, đưa đến bệnh viện thì đã không kịp rồi, bác sĩ nói phát hiện quá muộn, không cứu được nữa."
Kim Lâm sửng sốt.
Cậu xách ấm nước lên, rót cho mình một chén nước:
"Khó dự đoán đến vậy sao?"
Thật ra chính cậu cũng biết, bệnh này rất nghiêm trọng.
Nhưng không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Nếu ông Kim thật sự qua đời. . .
Vậy cậu. . .
Chắc là sẽ rất khó chịu?
Ít nhất hiện tại, chỉ tưởng tượng một chút, đã cảm thấy trong lòng có hơi đau xót.
Nhưng Kim Lâm chưa bao giờ thích thể hiện sự yếu đuối của bản thân ra ngoài.
Cậu lại cắn một miếng bánh bao, kiềm nén cảm xúc.
Lô Diệu Văn không nhìn thấy cảm xúc của Kim Lâm, cậu nhanh chóng đi qua:
"Đương nhiên, tôi không nói giỡn đâu, cho nên, cậu nên đi cảm ơn cái người đã bảo ba cậu đi kiểm tra sức khoẻ đó cho đường hoàng, đúng rồi, người đó tên gì vậy? Hình như mấy ngày trước cậu còn mắng người ta!"
"Lục Lập Hành."
Kim Lâm cầm chén nước chuẩn bị uống nước, nhưng lại bị nóng nên phải thả xuống.
"À đúng đúng đúng, Lục Lập Hành! Cậu tính cảm ơn người ta như thế nào?"
Kim Lâm nhíu mày.
Ăn nốt một miếng bánh bao cuối cùng, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi bàn học.
"Sau này hẵng nói đi, đi, đi chơi bóng!"
. . .
Một chi nhánh của Đa Nhĩ Vân.
Mới sáng sớm Lục Tiểu Phi đã tới rồi.
Anh đi một vòng bên trong, thật sự rất thích xem khu hoa quả và khu rau dưa.
Phát hiện cũng không tốt bằng ở nhà mình.
Nhưng giá bán cũng không rẻ.
Trong lòng Lục Tiểu Phi thầm tính.
Anh đi ra cửa, chuẩn bị đi chỗ khác xem sao.
Đi vào trạm xe công cộng, Lục Tiểu Phi ngồi xuống.
Anh định đi xe buýt.
Xe buýt ở tỉnh thành vô cùng tiện lợi, cách vài phút có một chuyến.
Hai năm trước, Lục Tiểu Phi cũng rất thích phương thức đi lại này.
Chỉ tiếc là lúc ấy bị buộc không còn cách nào phải trở về.
Không ngờ vẫn còn có thể đến tỉnh thành lần nữa.
Lục Tiểu Phi hít một hơi thật sâu, nói với chính mình, lần này không thể trở về một cách chật vật như vậy.
Nhất định phải làm ra thành tích.
Đang nghĩ ngợi, xe buýt từ phía xa xa chạy đến.
Lục Tiểu Phi lấy ra tiền xu đã chuẩn bị từ trước, đứng dậy, lên xe.
Anh không thấy được, ở cửa Đa Nhĩ Vân có một tên mập lưng hùm vai gấu đi ra.
Hắn híp mắt, nhìn về phía trạm xe ở ven đường.
"Đợi đã đợi đã, lại là bóng dáng quen thuộc này! Rốt cuộc là ai chứ? Sao tao không cách nào nhớ nổi?"
Tên đàn em ở bên cạnh nhanh chóng đưa hắn một điếu thuốc.
"Không biết nữa, chẳng lẽ là người quen cũ của anh Hổ?"
"Người quen cũ?"
Vạn Hổ nhận lấy điếu thuốc, rít một hơi thật dài.
Lại nhìn về hướng xe buýt đã chạy đi.
Sau khi nhả hết khói ra Vạn Hổ bỗng giật mình một cái.
"Là hắn?"
"Ai?"
Tên đàn em cười nịnh nọt, hỏi.
Vạn Hổ hơi nhíu mày:
"Không đúng, hai năm trước hắn đã phải rời đi tỉnh thành rồi mới đúng. Tao còn nghe nói, thằng oắt này đã chết rồi, sao có thể xuất hiện ở đây? Không được không được, phải về nói chuyện này cho anh Hải biết!"
Nghĩ như vậy, Vạn Hổ chạy nhanh đến ven đường, cản một chiếc xe lại.
Lục Tiểu Phi cũng không biết những chuyện này.
Hôm nay anh đi dạo rất nhiều siêu thị.
Mãi đến khuya mới về nhà.
Lúc về đến nhà, anh phát hiện, Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã ở nhà rồi.
Lục Lập Hành đã nấu cơm xong.
Trên bàn cơm, Lục Tiểu Phi nói sơ qua tình hình hôm nay mình thấy được.
Lục Lập Hành than thở:
"Nói như vậy, chúng ta có cơ hội khá lớn."
"Umk, tôi cũng cảm thấy vậy, đúng rồi, tôi còn hỏi sơ qua, quản lý bộ phận thu mua của Đa Nhĩ Vân họ Triệu."
"Họ Triệu?"
Lục Lập Hành lập tức nhíu mày:
"Họ Triệu nào?"
Lục Tiểu Phi biết Lục Lập Hành nghĩ gì, anh lập tức khoát tay:
"Tôi vẫn chưa hỏi rõ, có điều chắc là sẽ không trùng hợp đến vậy đâu, yên tâm đi, đúng rồi Lập Hành, còn có chuyện này tôi muốn thương lượng với cậu một chút."
"Anh nói đi."
"Ít hôm nữa tôi muốn tìm một phòng khác dọn ra ngoài ở, cả nhà các người ở đây, tôi ở chỗ này cũng thực sự không có tiện, nếu đã đến tỉnh thành, tất nhiên chúng ta phải làm ra thành tích đường hoàng mới có thể trở về, tôi cũng muốn có cái nhà cho ổn định, đón Hoa Mẫn và Đậu Đậu đến chơi, vừa hay nhân cơ hội này, thuê một phòng ở, tiền lương lúc trước cậu đưa tôi không ít, tôi còn chưa tiêu sài gì nữa."
Lục Tiểu Phi nghiêm túc nói.
Lục Lập Hành vốn định từ chối, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Một mình Lục Tiểu Phi ơ chung với bọn họ quả thật sẽ hơi ngại ngùng.
Tuy rằng anh và Cố Vãn Thanh đã cố gắng tránh.
Nhưng có một vài tình huống, vẫn không thể chú ý hết.
"Được, mai em nhờ bọn người ông chủ Hà tìm giúp."
"Không cần không cần, tôi tự tìm là được! Mấy ngày nay cậu cũng rất vội đích, vừa đúng lúc tôi đang rảnh rỗi."
"Vậy cũng đúng, chỉ có điều nếu không đủ tiền thì nhớ nói với em một tiếng, với lại, anh Phi à, chờ ít hôm nữa em gặp được giáo sư Hứa, em sẽ giúp anh hỏi một chút về tình hình bệnh tình của anh, chắc có lẽ ông ấy quen biết không ít chuyên gia về mặt này, trị liệu sớm để sớm hết bệnh."
"Được!"
Lục Tiểu Phi gật đầu.
. . .
Giờ Cơm tối.
Kim Trì vẫn còn nằm ở trên giường bệnh, nghiêm túc xem bản vẽ.
Anh ta đã hẹn được thợ trang hoàng, định cho khởi công sớm một chút.
Ngày mai sẽ đến bệnh viện nghiên cứu thảo luận với anh ta.
Vẫn chưa ăn cơm tối, Kim Trì gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý đem đến giúp.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Kim Trì nói: "Để lại ở trên bàn đi, tôi đứng lên ăn ngay đây."
Vừa dứt lời, anh ta chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc:
"Ông Kim, từ khi nào mà ông tự cao đến vậy ? Sai bảo người khác mà cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái? Xem cái gì mà xem nghiêm túc ghê vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate