Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 513 - Chương 513 - Kim Lâm Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 513 - Kim Lâm Khẩu Thị Tâm Phi
Chương 513 - Kim Lâm Khẩu Thị Tâm Phi

Kim Trì vui vẻ: "Tên nhóc thối, sao con lại đến đây?”

Người đến chính là Kim Lâm.

Lúc này.

Cậu bắt chéo chân, ngồi trên chiếc giường đối diện Kim Trì.

Đặt cơm đang cầm trên tay lên bàn cạnh Kim Trì với vẻ mặt khinh thường, nói:

“Con không còn tiền cho nên đến tìm ba, không có ý gì khác.”

Nhưng lúc nói những lời này, cậu hoàn toàn không nhìn Kim Trì.

Kim Trì hoàn toàn không để ý lời cậu nói, cười cực kỳ vui vẻ nói:

“Ha ha, lát nữa cho con, lát nữa cho con!”

Nói xong.

Anh ta cầm cơm trên bàn lên bắt đầu ăn.

Bữa cơm hôm nay thơm ngon hơn ngày xưa.

"Tên nhóc này, trở về rồi muốn nhìn ba thì nhìn đi, ba là ba con, có gì đâu mà ngại ngùng, còn không chịu nói thật nữa, thật là!"

“Con làm gì có?”

Kim Lâm nóng nảy.

Cậu ngẩng đầu lên, phẫn nộ nhìn Kim Trì:

“Con nói rồi, con chỉ trở về lấy tiền thôi.”

“Được được được, lấy tiền thì lấy tiền, lát nữa ba đưa cho con!”

Kim Trì lại tự đút cho mình một miếng cơm.

Nhưng vẫn không khống chế được biểu cảm muốn cười, không ngừng nói thầm:

"Con đó, từ nhỏ đã như vậy, lúc nói dối không dám nhìn ba, một khi bị ba vạch trần thì lại bắt đầu nóng nảy!"

Kim Lâm:...

Cậu sờ mũi để giảm bớt sự xấu hổ.

Cả ngày hôm nay khi ở trường.

Cậu không có tâm trạng chơi bóng, cũng không có tâm trạng ăn cơm.

Trong đầu đều là chuyện Lư Diệu Văn nói.

Cố tính hôm nay lão ba cũng gọi điện thoại, nói Lục Lập Hành về.

Cậu chỉ muốn trở về nhìn xem.

Không ngờ sẽ bị vạch trần.

“Được rồi, cho con!”

Kim Trì lấy một xấp tiền ra đưa cho Kim Lâm.

"Trước kia khi con đòi tiền ba đều gọi điện thoại, có bao giờ tự mình trở về lấy đâu? Nói đi, chuyện gì?”

Sau khi bị vạch trần thì Kim Lâm cũng không giả vờ nữa.

Cậu đứng lên, nhìn về phía Kim Trì:

“Không phải ba nói hôm nay cái người họ Lục sẽ đưa bản thiết kế đến sao? Đó chính là nhà của con, con trở về xem bản thiết kế, nếu không đến lúc xây xong mà không hài lòng còn phải đập đi xây lại, thế thì không được!"

“Ha ha ha ha.”

Kim Trì nở nụ cười.

Anh ta cầm bản thiết kế để ở bên cạnh đưa cho Kim Lâm:

“Ba biết ngay con trở về là bởi vì chuyện này, nè, xem đi, thiết kế này chắc chắn con sẽ hài lòng.”

Kim Trì miễn cưỡng cầm bản thiết kế.

Còn trợn mắt nữa.

Lão Kim khen bản thiết kế này không ngớt, ngược lại cậu muốn nhìn xem rốt cuộc nó có thể xuất sắc đến đâu!

Mở trang đầu tiên của bản thiết kế ra, Kim Lâm sửng sốt.

Đó là thiết kế của phòng khách.

Nhưng lại không giống phong cách thiết kế phòng khách hiện nay.

Thiết kế phòng khách thịnh hành nhất năm nay là kiểu đồ nội thất cổ kính.

Sau đó phối hợp với chiếc bàn lớn màu đỏ thẫm.

Nếu nhìn qua thì trông khá là cao cấp, nhưng Kim Lâm lại không thích kiểu đó.

Nhưng trong bản thiết kế này, tất cả thiết kế đều trông khá đơn giản,

Hơn nữa gam màu lại hơi nghiêng về màu xám.

Xám trắng là chủ đạo, phối hợp cùng với các màu sắc khác.

Không ngờ lại cực kỳ đẹp mắt!

Không hề mất đi vẻ phóng khoáng và xa hoa, lại càng không có vẻ cổ xưa.

Ngược lại có chút hương vị của người trẻ tuổi.

Kim Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Không ngờ thẩm mỹ của người này lại rất hợp với sở thích của cậu.

Nghĩ đến đây, Kim Lâm vội vàng lắc đầu.

Sao cậu lại có thể thay người kia nói chuyện.

Vì thế, cậu mở trang thiết kế thứ hai ra.

Sau đó thì nhìn thấy phòng ngủ.

Thiết kế của phòng ngủ có màu sắc rất giống với phòng khách, nhưng càng táo bạo và ấm áp hơn.

Toàn bộ hình ảnh mang đến cảm giác đi trước thời đại cho Kim Lâm.

Cậu lập tức nhìn đến mê mẩn.

Kim Lâm chưa từ bỏ ý định.

Cậu lại lật trang thứ ba...

Trang thứ tư...

Kim Trì đang ăn cơm cũng không ngăn cản cậu, chỉ nhìn cậu lật từng trang từng trang.

Là ba của Kim Lâm, ông biết rõ tính tình của đứa con trai này rất bướng bỉnh.

Trừ phi để cho cậu tận mắt nhìn thấy những thứ này, nếu không cậu sẽ không tin.

Lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì Kim Trì biết.

Thành công rồi!

Tên nhóc này rất thích.

Lúc lật đến trang thứ sáu, rốt cuộc Kim Lâm không nhịn được mà há to miệng.

Đó là một phòng sách.

Nhưng nói là thiết kế phòng sách, càng giống phòng thể thao điện tử hơn.

Có đủ chỗ dành riêng cho máy tính, nhiều màn hình lớn và những đồ vật hiện đại nhất.

Thấy ánh mắt ngây ngốc của cậu, Kim Trì không nhịn được bật cười:

“Thế nào? Ba nói rồi chứ? Chắc chắn con sẽ thích thiết kế của cậu Lục, con còn không tin!”

Kim Lâm nhanh chóng khép bản thiết kế lại.

Cũng thu lại vẻ mặt khiếp sợ.

Vẻ mặt cậu khinh thường nói:

“Cũng… cũng làm gì tốt như trong tưởng tượng chứ? Ba xem nơi này, nơi này là nơi để màn hình máy tính nhỉ? Làm lớn như vậy làm gì? Làm gì có máy tính ở chỗ nào có kích thước lớn như vậy? Ngay cả chút kiến thức cơ bản mà người này cũng không biết..."

Kim Trì bất đắc dĩ lắc đầu.

“Con không hiểu chỗ này à? Cậu Lục nói sau này máy tính sẽ đổi mới rất nhanh, đến lúc đó cái mông lớn của máy tính sẽ không còn, sẽ có màn hình máy tính lớn để thích hợp chơi game hơn, chắc chắn con sẽ thích, cho nên bây giờ sẽ để dành chỗ cho máy tính trước, còn bên kia nữa, thấy chưa? Bên kia có năm vị trí có thể để năm cái máy tính, cậu Lục nói nếu con thích chơi game, về sau có thể phát triển theo lĩnh vực này cũng được, lĩnh vực này cũng có thể kiếm không ít tiền, còn bảo ba không nên ngăn cản con nữa!"

“Năm vị trí kia, con có thể gọi bạn bè của con cùng nhau mở hắc.”

“Tuy ba không hiểu mở hắc là có ý gì, nhưng cậu Lục nói rất có đạo lý.”

Kim Lâm khiếp sợ khi nghe những lời này, vẻ mặt mơ hồ.

“Ba… Ba đồng ý?”

Phải biết rằng, chuyện Lão Kim ghét nhất đó là chuyện cậu chơi game.

Trước kia còn thường xuyên ra quán net chặn cậu, lần nào cậu cũng bị chửi sấp mặt.

Sao đột nhiên lại mở phòng trò chơi điện tử ở nhà?

“Ba có thể không đồng ý sao? Nếu không con lại ngâm mình trong quán net, hơn nữa lời cậu Lục nói cũng khá đúng, ba già rồi, không thể ở cùng con cả đời, con đường sau này con phải tự mình đi, thời đại sau này, có lẽ ba không thể tham dự, nhưng ba không thể ngăn cản con phát triển!"

“Tiền của nhà chúng ta cũng đủ cho con lăn lộn rất lâu.”

“Con tiết kiệm chút, muốn làm gì thì làm.”

Kim Trì nói xong, uống hết ngụm canh cuối cùng.

Nhưng vẻ mặt Kim Lâm vẫn không dám tin.

Lão Kim lại có thể đồng ý lời thỉnh cầu mà cậu đã nói rất nhiều năm vì lời nói của một người xa lạ.

Vấn đề là.

Cậu lại cũng cảm thấy những lời Lục Lập Hành nói rất có đạo lý.

Đó cũng là ước mơ của cậu.

Nhưng...

Làm sao anh ta biết giấc mơ của mình?

Chẳng lẽ là người cùng chí hướng?

Bỗng nhiên Kim Lâm có hơi muốn làm quen với Lục Lập Hành.

Cậu suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi:

“Người tên Lục Lập Hành này, khi nào thì sẽ đến nữa?”

Kim Trì ngẩng đầu lên:

“Thế nào? Con có muốn cảm ơn người ta không? Ngày mai xách quà đến cửa đi? Nhà cậu ấy ở...”

“Con mới không cần!”

Kim Lâm trực tiếp lắc đầu.

“Chỉ là con nhớ ra những thiết kế này cần sửa thêm một và chỗ nên muốn tìm anh ta sửa, ba đừng hiểu lầm! Con không tin lời tiên đoán của anh ta.”

Kim Trì bất đắc dĩ, đành phải nói:

“Vậy thì từ từ, chờ ba xuất viện sẽ giới thiệu để hai người làm quen, cậu ấy còn có hai cục cưng nữa, chắc chắn con sẽ thích.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment