Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 515 - Chương 515 - Đây Chính Là Quần Áo Sinh Ra Để Hai Người Mặc!

Chương 515 - Đây Chính Là Quần Áo Sinh Ra Để Hai Người Mặc!
Chương 515 - Đây Chính Là Quần Áo Sinh Ra Để Hai Người Mặc!

Lúc đó Cố Vãn Thanh đã xem bản thiết kế này.

Còn cảm thấy là lạ.

Ở thôn Lục Gia, nếu mặc kiểu này đi ra ngoài có khi nào bị người ta nói không?

Vì thế, cô quyết đoán từ chối!

“Đừng đừng đừng, đưa cho ông chủ La đi, đây là quần áo của những người trẻ tuổi.”

“Nhưng mà chúng ta có già đâu.”

"Đã có hai đứa con rồi, Lập Hành."

Cố Vãn Thanh lặng lẽ lườm anh.

Sau đó, khi cô nhìn thấy Lục Lập Hành đưa bản thiết kế lại không đưa bộ này.

Nên cô đã lén bỏ nó vào trong tài liệu định gửi đi.

Không nghĩ đến, hôm nay khi đi trung tâm thương mại, bộ đầu tiên được giới thiệu lại là nó.

Hơn nữa.

Không ngờ bộ quần áo này sau khi được người mẫu mặc vào lại đẹp như vậy.

Mặc dù người mẫu không có mặt mũi thì cũng nhìn ra được người ấy rất hợp với bộ này.

Cố Vãn Thanh bỗng cảm hơi thấy hối hận.

Cô yên lặng nhìn về phía Lục Lập Hành.

Phát hiện anh không có biểu hiện gì cả, cứ như là đã sớm biết là cô trộm thả vào vậy.

Cố Vãn Thanh không nhịn được khẽ chạm vào anh:

“Anh cảm thấy thế nào?”

Lục Lập Hành buồn cười nhìn cô.

Bỗng nhiên hạ thấp người, nhỏ giọng nói:

“Đây không phải là quần áo bị em ghét bỏ sao?”

Cố Vãn Thanh xấu hổ cười:

“Thì ra anh thật sự biết, bộ kia... Chỉ là em cảm thấy bộ kia đặt ở chỗ này rất đẹp.”

“Ha ha, vậy thử xem.”

Lục Lập Hành cũng không so đo với Cố Vãn Thanh, ngẩng đầu nhìn người phục vụ đang chờ đợi:

“Bộ quần áo kia, nam muốn size L, nữ muốn size M, lấy ra cho chúng tôi thử xem.”

Nhân viên phục vụ nghiêm túc nhìn một chút, đề nghị:

“Thưa anh, tôi cảm thấy người anh tầm size M thì sẽ vừa hơn.”

“Không, muốn size L.”

Quần áo anh tự thiết kế, tất nhiên anh biết số đo nào thích hợp nhất với anh.

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu rồi đi lấy quần áo.

Tiểu Anh bị đoạt danh tiếng bĩu môi, cảm thấy hơi tức giận.

Hừ ~

Rõ ràng là cô ấy nói chuyện với hai anh chị ấy trước ~

Lục Lập Hành nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, liếc nhìn Cố Vãn Thanh.

Cố ý nói:

"Ừm, lát nữa chúng tôi phải đi thử quần áo, mọi người ai rảnh thì giúp chúng tôi trông hai cục cưng được không?"

Lục Lập Hành cách Tiểu Anh gần nhất.

Tiểu Anh là người đầu tiên phản ứng lại.

Lập tức vui mừng đến gần phía bọn họ:

“Tôi tôi tôi! Hai anh chị tôi có thể!”

Mấy nhân viên phục vụ khác tuy phản ứng chậm hơn chút, nhưng cũng không cam lòng yếu thế:

“Còn có chúng tôi. Chúng tôi đều có thể!”

"Ha ha, được, vậy hai nhóc sẽ giao cho mọi người, các cục cưng, phải nghiêm túc nghe lời các chị nói nha~"

Cũng không biết hai nhóc con kia có hiểu hay không.

Mà vừa cười vừa đưa tay đòi mấy chị ôm.

Lúc nhân viên phục vụ lấy quần áo xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy một cảnh này.

Cô ta đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị:

“Ai, các người.”

“Ha ha, Hoa Hoa, cô đã giúp hai anh chị lấy quần áo rồi, thì chắc không tranh chăm sóc cục cưng với chúng tôi nữa nhỉ? Mau đi tìm quần áo cho hai anh chị đi.”

Hoa Hoa tự biết bản thân đuối lý, cũng không tiện nói gì.

Đành phải nhanh chóng đưa quần áo cho Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành.

Nhưng ánh mắt vẫn hoàn toàn bị hai cục cưng nho nhỏ mềm mại kia hấp dẫn.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh liếc nhau, bất đắc dĩ đi vào phòng thử đồ.

Ba phút sau.

Hai người cùng nhau đi ra.

Hai nhóc con vốn đang chơi vui vẻ cùng mấy chị, vừa nhìn thấy ba mẹ thì lập tức vui vẻ giơ tay lên.

Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn kia cười kìa, đến mắt cũng sắp không thấy rồi!

Giống như đang nói.

Mau nhìn đi~

Nhìn đằng kia kìa~

Là ba mẹ của hai nhóc đó~

Ba mẹ thật xinh đẹp mà~

Mấy nhân viên phục vụ cũng đưa mắt nhìn theo.

Vừa nhìn.

Các cô đã sợ ngây người.

“Oa, quần áo này giống như là đặc biệt thiết kế cho hai người vậy!”

“Đẹp! Đẹp! Đẹp! Đẹp!”

“Tôi còn tưởng anh ấy mặc quần áo size L sẽ to, không ngờ không hề to!”

“Hai anh chị thật xứng đôi!”

Lục Lập Hành nhìn về phía Cố Vãn Thanh.

Tuổi của cô vốn không lớn, mặc bộ quần áo này vào lại càng lộ vẻ trẻ trung.

Giống như là…

Hình tượng “bạch nguyệt quang” trong lòng rất nhiều người sau này.

Trẻ tuổi, dễ thương.

Tất nhiên rồi.

Cô cũng là “bạch nguyệt quang” của anh.

Lục Lập Hành cười nhẹ dắt tay Cố Vãn Thanh, chỉ vào gương.

“Thế nào? Đẹp không?”

Cố Vãn Thanh nhìn chính mình, lại nhìn Lục Lập Hành.

Trong lòng bỗng nhiên tràn ngập sự vui mừng.

Cô và anh đứng cùng nhau như vậy, thật sự là...

Rất xứng đôi.

Cô thích.

Lúc Lục Lập Hành đứng bên cạnh, cô luôn cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.

Cố Vãn Thanh không trả lời, ngẩng đầu cười với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành lập tức nở nụ cười.

“Được rồi, bộ này, gói lại đi!”

“Được!”

Hoa Hoa lập tức đi gói quần áo.

Tiểu Anh cũng ôm cô nhóc đi đến gần:

“Thưa anh chị, cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều quần áo khác, hai người xem xem còn muốn mua thêm vài bộ nữa hay không, tôi cảm thấy đều rất hợp với hai người! Có vài mẫu mới lên kệ, năm nay bán cực kỳ đắt hàng.”

“Ồ? Vậy sao?”

Hoa Hoa gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, anh không biết năm nay công ty chúng tôi mới tìm được một nhà thiết kế, tuy rằng không thiết kế nhiều quần áo lắm, phối đồ cũng không nhiều, nhưng đều cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa còn mới hợp tác với nhà máy sản xuất vải vóc mới, chất lượng đều là loại tốt nhất, anh nhất định sẽ thích.”

Sao nghe những lời này lại thấy quen tai vậy nhỉ?

Lục Lập Hành buồn cười nhìn Cố Vãn Thanh:

"Đi xem nhé?”

“Được!”

Cố Vãn Thanh cũng gật đầu phụ họa.

Hoa Hoa vội vàng chỉ sang phòng triển lãm bên cạnh:

“Đều ở bên kia, anh chị đi theo tôi, yên tâm đi, xe em bé và các cục cưng chúng tôi sẽ giúp các anh chăm sóc.”

Mấy nhân viên phục vụ khác vội vàng đi đến muốn ôm cậu nhóc.

Người không ôm được thì giúp đẩy xe em bé.

Cứ như có thể được đẩy xe cũng là một chuyện đáng để vui mừng vậy.

Chỉ một thời gian ngắn.

Hoa Hoa đã dẫn bọn họ đến một phòng triển lãm khác.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn quần áo bên trong, không khỏi nở nụ cười.

Đây quả nhiên là bản thiết kế của anh!

Hơn nữa.

Điều khiến Lục Lập Hành không ngờ đến là trong phòng triển lãm này có nhiều người nhất.

Lượng tiêu thụ cũng tốt nhất.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cũng cười đi vào.

Anh tùy ý chọn vài bộ quần áo rồi đưa cho Hoa Hoa:

“Chúng tôi muốn mấy cái này.”

“Được, được!”

Hoa Hoa vui mừng không khép miệng lại được.

Không ngờ hôm nay còn tiếp đãi được thêm một khách hàng lớn.

Thật sự là quá vui mà!

Vừa định gói lại, Hoa Hoa chợt nghĩ đến một vấn đề:

“Anh chị không cần thử sao?”

Lục Lập Hành xua tay:

“Không cần, những bộ quần áo này chúng tôi có thể mặc được.”

Dù sao đều là thiết kế của anh!

Hoa Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của hai người.

Cô ta đành phải gật đầu: "Vậy được rồi.”

Đi ra quầy thu ngân, sắp xếp gọn gàng quần áo.

Sau khi nhân viên thu ngân tính giá xong, Hoa Hoa mới nhìn Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh:

“Thưa anh chị, những bộ quần áo này tổng cộng...”

Hoa Hoa còn chưa dứt lời, bỗng nhiên.

Cô ta nghe thấy từng đợt tiếng la hét truyền từ bên ngoài vào:

“Ông chủ đến rồi, ông chủ đến rồi!”

"Mọi người nhanh dọn dẹp đi, ông chủ nói hôm nay đến thị sát, không ngờ lại đến cửa hàng của chúng ta!"

Hoa Hoa cũng sốt ruột nhìn sang:

“Ông chủ? A, quần áo bên kia của tôi còn chưa thu dọn, anh chị chờ một chút, tôi đi một chút rồi sẽ quay trở lại ngay!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment