Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 516 - Chương 516 - Đến Cửa Hàng Chúng Tôi Còn Trả Tiền Gì Chứ

Chương 516 - Đến Cửa Hàng Chúng Tôi Còn Trả Tiền Gì Chứ
Chương 516 - Đến Cửa Hàng Chúng Tôi Còn Trả Tiền Gì Chứ

Hoa Hoa đưa quần áo cho Lục Lập Hành xong liền chạy về khu vực mình quản lý, nhưng vừa chạy được hai bước cô đã nhìn thấy ông chủ dẫn theo hai đứa bé và một cô gái trẻ đi vào.

Cô nghe nói cô gái trẻ kia là con gái của ông chủ, thỉnh thoảng sẽ phụ trách quản lý cửa hàng, yêu cầu của cô đối với cửa hàng rất cao.

Không ngờ hôm nay cô ấy cũng qua đây!

Hoa Hoa có chút lo lắng.

Cô cúi người, định nhanh chóng quay về chỗ xếp gọn đồ đạc của mình, đột nhiên cô thấy mắt của ông chủ và con gái ông sáng rực cả lên.

Sau đó nhanh chóng tiến lại chỗ này!

Hoa Hoa:???

Chẳng lẽ ông chủ và con gái ông chủ nhìn thấy cô?

Cô đã làm sai chuyện gì rồi ư?

Hoa Hoa suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ra đằng sau lưng.

Cô chợt nhận ra khi nãy bản thân đã đưa một chồng quần áo chưa được xếp gọn lại cho khách hàng.

Ông chủ từng nói rằng, trong ngành dịch vụ, nhất định phải lấy khách hàng làm chủ, dù cho bận rộn như thế nào đi nữa, cũng không thể để khách hàng hỗ trợ mình.

Cô cô cô...

Cô phải làm gì bây giờ!

Hoa Hoa lập tức xoay người, nhanh chóng nghĩ cách nhận lại số quần áo kia của Lục Lập Hành.

Nhưng vào lúc này, cô chợt nghe ông chủ cười lớn một tiếng:

"Sao mọi người lại ở đây?"

Con gái của ông cũng nhanh chóng đi tới, nhưng mục tiêu của cô ấy dường như không phải là cô, mà là phía sau cô, chính xác là hai bé con đang được ôm ở đằng sau.

Cô ôm lấy bé gái, cười cong mắt.

"Chao ôi, Vãn Vãn, Khanh Khanh, hai nhóc cũng tới hả?"

Hoa Hoa ngơ ngác.

Con gái của ông chủ lại quay sang nhìn một người khác ở bên cạnh cô:

"Cậu Lục, Vãn Thanh, hai người tới cửa hàng sao không nói trước một tiếng?"

Hoa Hoa:???

Hai người này quen biết ông chủ và con gái ông chủ/

Lục Lập Hành cũng không nghĩ tới việc sẽ trùng hợp gặp được La Mỹ lan và La Lập Tân ở đây.

"Tôi và Vãn Thanh chỉ là đi dạo chơi mà thôi, không ngờ rằng đây là cửa hàng của hai người!"

"Ha ha, nói cũng đúng, vậy thì đây chính là duyên phận rồi. Hôm nay cha tôi kéo tôi ra cửa hàng, bảo rằng sau này không thể để tôi rảnh rỗi như thế nữa, cửa hàng sẽ do tôi quản lý, ai."

La Mỹ Lan thở dài.

La Lập Tân nhìn con gái mình bằng ánh mắt cưng chiều:

"Ha ha, Mỹ Lan lớn rồi, cũng không thể chỉ ở nhà chăm sóc con cái như trước nữa. Khoảng chừng hai năm nữa là hai đứa nhóc kia phải đi học, với lại bây giờ cũng có ông cụ già này chăm cháu rồi, Mỹ Lan có nhiều thời gian rảnh, rảnh thì nên làm chút chuyện gì đó."

La Mỹ Lan bất đắc dĩ lườm ông một cái:

"Cha, là do cha lười không muốn quản lý phải không? Ai.'

La Lập Tân im lặng, nhưng cũng không phủ nhận.

Hình ảnh bọn họ cười đùa khiến cho những nhân viên xung quanh khiếp sợ.

Các cô nhớ rõ mấy lần trước, khi ông chủ và con gái ông tới, bọn họ đều trông rất hung dữ, lúc nào cũng đâm chọt bọn họ vài câu.

Bảo bọn họ sửa đổi chỗ này một chút, chỗ kia một chút, khiến cho tất cả mọi người vô cùng sợ hãi.

Không ngờ hai người bọn họ cũng có lúc hiền lành tới như thế.

Cố Vãn Thanh nhìn hình ảnh La Lập Tân và La Mỹ Lan đấu võ mồm, bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Cô cười nói:

"Chị Mỹ Lan, chú làm thế cũng vì muốn tốt cho chị, học thêm gì đó chắc chắn là điều tốt."

"Biết rồi, biết rồi. Em đó, chỉ biết nói đỡ cho ông ấy. Ăn cơm chưa? Có muốn ăn chung không? Chị dẫn hai đứa đi ăn món ngon?"

La Mỹ Lan tính chuồn đi.

La Lập Tân cũng không phản đối, nói thẳng:

"Đi, con dẫn mấy đứa nó đi ăn đi, cửa hàng để cha lo."

"Bây giờ mới giống cha con nè!"

La Mỹ Lan nhanh chóng lên chung mặt trận với Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh có muốn từ chối cũng không được, không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu:

"Đi, Lập Hành, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"

"Được."

Lục Lập Hành cũng không phản đối.

Hắn đưa số quần áo trong tay cho Hoa Hoa đang đứng ngơ ngác nãy giờ ở bên cạnh.

"Cô gái, tới đây, tính tiền số quần áo này giúp tôi. Tính tiền, chúng tôi phải đi!"

Hoa Hoa nghe thấy tiếng hô của hắn, cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Hả? À à, được được."

Cô ngơ ngác đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, nhận lấy số quần áo ở trong tay hắn, cầm chúng qua quầy thu ngân.

Lúc này, La Mỹ Lan mới phản ứng lại.

"Khoan đã, hai người làm gì thế? Muốn mua quần áo?"

Lục Lập Hành gật đầu:

"Đúng vậy, Vãn Thanh thích, cho nên mua vài món."

La Mỹ Lan nhíu mày.

"Làm gì đó làm gì đó, cô là Hoa Hoa đúng không? Trực tiếp đóng gói số quần áo này lại!"

"Hả?"

"Hả cái gì? Mau đóng gói lại! Không cần phải tính tiền! Nhớ ghi vào sổ sách của công ty."

Cô nói xong, quay đầu nhìn Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh:

"Hai đứa tụi em, không phải chị đã nói rồi sao, hai đứa tới cửa hàng chị mua quần áo còn phải trả tiền hả? Với lại, số quần áo này vốn dĩ là đồ chị thiết kế cho hai đứa. Chị cũng từng nói sẽ gửi hàng mẫu cho mấy đứa xem, nhưng mấy đứa bảo không cần! Vãn Thanh, em không xem chị là chị em phải không. Sau này, nơi này là nhà của hai đứa, thích gì cứ lấy, nghe rõ chưa?"

Cố Vãn Thanh nghe xong liền ngơ ngác, ngẩn người ra, nhìn Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành biết bọn họ có nói gì cũng vô dụng, cho nên gật đầu.

Lúc này Cố Vãn Thanh mới nói:

"Vậy thì xin cảm ơn chị Mỹ Lan."

"Không cần phải cảm ơn, không cần phải cảm ơn. Đi, đi ăn cơm thôi, chị biết đi đâu có đồ ăn ngon."

La Mỹ Lan nói xong liền đẩy xe đẩy em bé.

Quần áo đã được đóng gói xong.

Lục Lập Hành xách quần áo, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

La Lập Tân trước sau như một, giữ vững gương mặt vui vẻ tiễn bọn họ đi.

Hoa Hoa hít thở một hơi thật sâu.

Xem ra, ông chủ và con gái ông hôm nay sẽ không nổi giận.

Dù sao thì hiện tại tâm trạng của bọn họ trông rất tốt.

Nhưng mà, Hoa Hoa chưa vui mừng được bao lâu đã thấy gương mặt tươi cười như hoa của ông chủ biến mất, ông chủ như biến thành một người khác.

Vẻ mặt lạnh lẽo nhìn các cô:

"Các cô lười biếng? Giá áo bên kia sao lại như thế?"

"Còn có bên kia nữa, tại sao quần áo khách hàng thử xong vẫn chưa được gôm lại?

"Nước trà ở bên này cũng chưa được châm lại, vậy mà vẫn còn đứng đó cười được à. Đi làm việc nhanh lên! Lần sau không được phép tái phạm nữa'

Mọi người lập tức tản ra đi làm việc, phần ai người nấy làm.

Hoa Hoa vừa làm, vừa nghi hoặc người hồi nãy à ông chủ hả?

...

La Mỹ Lan dẫn bọn họ đi tới một quán lẩu.

Sau khi tiến vào, sắp xếp chỗ ngồi cho các bé con xong.

La Mỹ Lan bắt đầu ríu rít kể lại chuyện đã diễn ra trong mấy ngày nay.

Nói được một lát, La Mỹ Lan dường như nhớ tới gì đó, nói:

"À, đúng rồi, chị nghe nói rằng, ông chủ Hà đã cho người liên hệ với hai đứa, cũng đã quyết định được thời gian gặp mặt rồi, ông ấy đã liên lạc với hai đứa chưa?"

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau:

"Vẫn chưa, chuyện khi nào vậy?"

"Vẫn chưa sao? Thiệt là kỳ lạ, tối qua ông chủ Hà đã gọi điện thoại cho ông của chị, nói là hôm qua đã liên hệ với hai đứa rồi mà."

"Hôm qua? Đúng rồi, chúng ta vẫn chưa lắp điện thoại, có lẽ là không liên lạc được?"

"Cũng đúng, có lẽ hôm nay sẽ đi gặp hai đứa."

"Chuyện này..."

Lục Lập Hành sửng sốt một chút.

Sau đó nghiêm túc nói:

"Vãn Thanh, ăn nhanh thôi. Ăn xong chúng ta về sớm một chút, lần sau có thời gian rảnh lại đi dạo tiếp."

'Được."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment