Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 517 - Chương 517 - Tặng Điện Thoại Di Động, Thuận Tiện Liên Lạc

Chương 517 - Tặng Điện Thoại Di Động, Thuận Tiện Liên Lạc
Chương 517 - Tặng Điện Thoại Di Động, Thuận Tiện Liên Lạc

Sau khi tạm biệt La Mỹ Lan.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh trở về nhà.

Vừa đến cửa nhà, họ liền nhìn thấy hai người Hà Chấn Viễn và Hà Minh Nhân đang đứng dưới tầng.

Hình như họ đang nói gì đó.

Tiếp đó cả hai cùng nhau quay người lại như muốn rời đi.

Sau đó họ nhìn thấy Lục Lập Hành, Hà Chấn Viễn vội vàng đi lên chào.

“Người anh em họ Lục, tôi còn tưởng hôm nay sẽ không thể đợi được các cậu, Thiên Thiên luôn ầm ĩ đòi gặp hai đứa nhỏ cũng không chịu rời đi.”

“Xin lỗi ông chủ Hà, tôi và Vãn Thanh đi mua sắm.”

Hai bé vừa nhìn thấy Thiên Thiên thì lại vui vẻ chơi cùng Thiên Thiên.

“Không sao không sao, đúng lúc hôm nay chúng tôi cũng không có việc lớn gì, chỉ là đến để cùng cậu nói chút vấn đề về siêu thị.”

Đặt hai bảo bảo vào trong nôi.

Hai đứa bé ở cạnh Thiên Thiên không ngừng bò tới bò lui, khỏi phải nói cũng biết vui vẻ bao nhiêu.

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành trước tiên pha sữa cho hai bảo bảo, rồi lại pha trà cho người anh em họ Hà.

Lúc này mới ngồi xuống.

“Tôi mới nghe Mỹ Lan nói, xin lỗi ông chủ Hà, ngày mai tôi sẽ đi sửa điện thoại, nếu không thì thật sự có chút bất tiện.”

“Ha ha, không sao đâu không sao đâu, đúng rồi, vừa khéo tôi tặng các cậu một món quà!”

Vừa nói, Hà Chấn Viễn liền lấy ra hai cái hộp từ trong túi mà mình mang theo đưa cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành có hơi ngẩn người:

“Điện thoại?”

Là một chiếc điện thoại của thời đại này.

Thứ này lại chẳng rẻ.

Anh vốn định đợi mình sửa xong điện thoại cố định, rồi lại mua một cái điện thoại mang theo bên người.

Về sau cũng thuận tiện hơn.

Không ngờ Hà Chấn Viễn lại tặng hai cái.

“Đúng đúng, cậu và nha đầu Vãn Thanh mỗi người giữ một cái, như vậy sẽ thuận tiện liên lạc, tỉnh thành không giống như huyện Song Thành, nhiều người địa phương rộng lớn, có nhiều nơi để đi bộ hơn, cũng dễ bị lạc đường.”

Thấy Lục Lập Hành bất động, Hà Chấn Viễn lại nói: “Cái này cũng không phải vì hôm qua không liên lạc được với cậu nên mới mua, mà trước đó tôi đã mua rồi, chỉ là luôn không có cơ hội ghé đưa cho các cậu!”

“Cậu không biết đâu người anh em họ Lục, tôi cầm những hoa lan kia, trong nhóm lão già ở Tỉnh Thành đã được giải nhất, ha ha ha, khỏi phải nói sảng khoái vô cùng, sau khi mấy lão già thua tôi liền tăng tốc hợp tác với công ty chúng tôi, dựa vào cái này tôi kiếm được không ít tiền nha, cái này coi như là tôi cho cậu một ít thù lao đi, trải qua hội hoa lan một thời gian nữa nói không chừng tôi còn có thể kiếm được nhiều hơn!”

Hà Minh Nhân ở một bên cũng nói:

“Người anh em họ Lục, hãy nhận đi, những điều anh cả tôi nói đều là nói thật, tôi có thể làm chứng!”

Lục Lập Hành không biết phải làm sao, đành phải gật đầu:

“Được rồi.”

“Ừ, đúng rồi, chút nữa lúc tôi rời đi, tôi sẽ đem số điện thoại của mấy người chúng tôi để lại cho cậu, có vấn đề thì gọi điện thoại,”

“Được,”

“Đúng rồi, quên nói việc chính, người phụ trách mua sắm ở Đa Nhĩ Vân rảnh rỗi bên kia đã nói sẽ có một cuộc gặp mặc vào buổi sáng ngày mốt, địa chỉ của họ ở tầng trên siêu thị Đa Nhĩ Vân ở tòa nhà Hoa Điền thuộc trụ sở chính Đa Nhĩ Vân, lát nữa tôi cũng đưa cho cậu số điện thoại, cậu mang theo hàng mẫu đi qua được rồi, tôi sẽ không tham gia cùng, các cậu phải tự mình nói! Nhưng cậu yên tâm, tôi đã đánh tiếng chào hỏi trước rồi, mười phần được tám chín!

“Được.”

Lục Lập Hành lại gật đầu một cái:

“Cám ơn ông chủ Hà.”

“Ha ha ha, giữ chúng ta thì không cần phải khách sáo như vậy, Minh Nhân tìm cậu dường như cũng có chút chuyện, Minh Nhân, trái lại em nói đi!”

Hà Minh Nhân vội vàng gật đầu một cái:

“À đúng, là lão Hứa, ông ấy nói nhiều lần muốn đến gặp cậu, nhưng ông ấy thật sự quá bận rộn, liền để tôi mang chút quà tặng sang đây.”

Vừa nói, Hà Minh Nhân cũng lấy ra một cái hộp từ bên cạnh.

“Những cái này đều là đồ bổ, dùng để bồi bổ thân thể nha đầu Vãn Thanh nên cậu nhất định phải nhận, đợi ông ấy bận bịu xong trận này sẽ trở lại thăm các cậu.”

Lục Lập Hành cũng chỉ đành nhận lấy.

“Giáo sư Hứa mà cũng khách sáo, cảm ơn cảm ơn.”

“Không sao, lão Hứa còn nói, đợi khi ông ấy gặp cậu, sẽ giới thiệu cậu với một số đồng hương huyện Song Thành của các cậu, một người ở tỉnh thành phát triển không phải dễ dàng, đồng hương có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Được, không thành vấn đề, nhưng mà giáo sư Hà, có chuyện này tôi cũng muốn nhờ giáo sư Hà giúp đỡ một việc, làm phiền ngày nhắn lời.”

“Việc gì?”

Hà Minh Nhân tò mò nhìn về phía anh.

Lục Lập Hành đem đồ cất xong nói:

“Là như vầy, anh Phi cùng tôi tới tỉnh thành, anh ta tim có chút không thoải mái, bệnh viện huyện bên kia chẩn đoán nói cần phải phẫu thuật thì phải đến Tỉnh Thành, nửa năm đầu luôn không hề có thời gian gì, anh ta lại khó chịu, không muốn đến trừ khi kiếm đủ tiền, bây giờ nếu đã đến Tỉnh Thành, tôi liền muốn tìm một người bác sĩ để khám cho anh ta, giá sư Hứa bên kia chắc biết nhiều bác sĩ hơn, không biết có chuyên gia nào về lĩnh vực này để giới thiệu không.”

“Chuyện này a…”

Hà Minh Nhân nghiêm túc suy nghĩ.

Nói: “Được, tôi quay về sẽ hỏi ông ấy, ông ấy chắc chắn biết, tới lúc đó để ông ấy giúp đỡ một chút.”

“Vậy cám ơn giáo sư Hà.”

“Ha ha, không cần cám ơn không cần cám ơn, phố đi bộ đã hoàn thành chưa? Để sau rảnh rỗi có thể đến trường chúng tôi đi dạo một chút, bên kia cũng là non xanh nước biếc, đặc biệt đẹp.”

“Được, không thành vấn đề!”

Vài người lại ở trong phòng trò chuyện một lúc lâu.

Cho đến sắc trời tối, Thiên Thiên mang hai cậu bé dỗ ngủ.

Bọn họ mới rời đi.

Lục Lập Hành đưa một chiếc điện thoại di động cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh tò mò nhìn đồ vật mới mẻ, cười nói.

“Cũng không tệ lắm, khá dễ sử dụng.”

“Đúng vậy, sau này hãy đem theo, đi chỗ nào tìm anh cũng thuận tiện.”

“Ừ, được!”

Hai người đang nói chuyện.

Điện thoại trong tay Lục Lập Hành vang lên.

Anh nhất thời không phản ứng kịp, sợ hết hồn:

“Nhanh như vậy đã có người gọi điện cho anh sao?”

“Hẳn là ông chủ Hà đi? Anh nhanh nghe máy.”

Lụp Lập Hành cũng không do dự, rất nhanh liền bắt máy.

Đâu biết, đầu điện thoại bên kia, âm thanh vang lên không phải của hai anh em nhà họ Hà.

Mà là của Kim Trì.

“Ha ha ha, người anh em họ Lục, không nghĩ tới chứ gì? Tôi là Kim Trì.”

Lục Lập Hành quả thật sửng sốt trong giây lát.

“Ông chủ Kim, làm sao ngài biết số điện thoại của tôi?”

“Tất nhiên là lão Từ nói cho tôi, cậu ta nói ông chủ Hà để cậu ta đem số điện thoại của cậu nói cho mấy lão già chúng tôi, có chuyện liên lạc với cậu.”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: “Ông chủ Hà thật bận tâm.”

“Ha ha, tốt rồi không nói chuyện này, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Tôi đặt bàn ở chỗ cậu được không? Tôi đã xuất viện rồi.”

Giọng nói của Kim Trì nghe có vẻ đặc biệt vui vẻ.

“Con trai nhà tôi, Kim Lâm cũng đến!”

“Kim Lâm?”

Lục Lập Hành cười lên:

“Được.”

“Ừ, nhớ dẫn theo vợ nhà cậu và hai bảo bối kia của nhà cậu, đúng rồi người anh em họ Lục, thằng nhóc Kim Lâm kia có chút nóng nảy, cậu cũng ngàn vạn lần đừng để ý, tôi sẽ tận lực để thằng nhóc không nói bậy bạ.”

“Được.”

Lục Lập Hành cũng vô cùng tò mò, bây giờ Kim Lâm rốt cuộc là có hình dáng gì.

Nghe Kim Tri nói nhiều lần như thế.

Luôn cảm thấy đó là công tử bột.

Cùng anh trong tương lai, thật là một sự khác biệt lớn!

“Vậy trước tiên cảm ơn người anh em họ Lục, chút nữa tôi nói địa chỉ cho cậu, các cậu đến là được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment