Kim Lâm vừa tan học.
Cậu ném cặp sách cho Lư Diệu Văn rồi ra ngoài.
Vẻ mặt Lư Diệu Văn ngơ ngác.
Dù sau hồi trước, Kim Lâm đều sẽ kéo cậu ta đi về hướng căn tin.
“Ơ ơ? Kim Lâm, cậu làm gì thế?”
“Về Thang gia, ông cụ ra viện rồi!”
“À à, thế thì đi đi.”
Tâm trạng Lư Diệu Văn cũng cực kỳ tốt.
Cậu ta và Kim Lâm là anh em thân thiết, ông cụ nằm viện, Lư Diệu Văn vẫn luôn lo lắng.
Bây giờ ra viện, cuối cùng cũng xong một mối tâm bệnh.
Lư Diệu Văn vừa ngâm nga hát, vừa đi tới căn tin.
Đi được nửa đường, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Ôi! Hôm nay hình như Lâm Vãn m muốn đến mượn sách ở thư viện trường sau khi tan học!”
Cậu nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, muốn nói tin này cho Kim Lâm.
Tiếc rằng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kim Lâm nữa.
Lư Diệu Văn gãi đầu:
“Quên đi, cứ để Kim Lâm đi đón ông cụ trước, vẫn là ông cụ quan trọng hơn.”
Cậu vừa nói vừa tiếp tục chạy tới canteen.
Tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước.
Kim Lâm cúi đầu, tự lo mục đích ra ngoài của bản thân.
Tâm trạng cậu cũng rất tốt.
Lúc ông Kim gọi điện thoại nói ra viện, cậu đã vui vẻ một lúc.
Chẳng qua buổi tối ăn cơm với họ Lục kia.
Tuy cậu thừa nhận họ Lục kia quả thực rất giỏi.
Nhưng Kim Lâm chính là không thích nhìn bộ dạng luôn khích lệ anh ta của ông Kim.
Ông Kim hình như chưa bao giờ khích lệ chính mình như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Lâm ê ẩm.
Cậu rất muốn nhìn họ Lục này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Nghĩ như vậy, Kim Lâm đẩy nhanh tốc độ.
Cậu không thấy được chỗ cửa.
Một cô gái tóc buộc đuôi ngựa đang đi tới phía này.
Bên cạnh cô gái ấy còn có một cô gái khác đeo kính.
Khi cô gái đi tới đã bị các nam sinh làm cho mê mẩn.
“Oa, trường công nghiệp này nhiều người đẹp trai thế!”
“Bộ dạng bọn họ thật là đẹp!”
“Ôi, bên kia còn có người đang chơi bóng rổ, đẹp trai quá đi!”
Cô gái nhỏ nổi máu mê trai.
Cô đẩy kính mắt lên, đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng trận bóng rổ, không cử động nữa.
Lâm Vãn m vẫn chưa nhìn thấy điều đó.
Cô thậm chí cũng không nghe thấy lời nói của cô gái nhỏ.
Đôi mắt và tâm trí cô đều tràn ngập người đang đi về hướng của mình trước mặt.
Cậu cúi đầu, thoạt nhìn cà lơ phất phơ.
Nhưng lại hoàn toàn xâm chiếm trái tim cô.
Là cậu ấy!
Là Kim Lâm kìa!
Cậu ấy đi tới phía mình.
Làm sao bây giờ.
Hồi hộp quá…
Lâm Vãn m vừa nghĩ, vừa nhìn về phía hướng Kim Lâm.
May là giờ phút này Kim Lâm hoàn toàn chìm trong thế giới của mình, cúi đầu.
Vốn không phát hiện Lâm Vãn Âm.
Lâm Vãn Âm liền nhìn cậu cứ từng bước một đi tới phía của mình như vậy.
Hồi hộp, kích động, lòng bàn tay ra mồ hôi.
Đầu óc cô đều nghĩ xem phải chào hỏi cậu ấy như thế nào.
Nếu như nói lời chào, cậu ấy có biết mình không?
Có nhớ rõ mình không?
Có…
Sẽ!
Mắt thấy Kim Lâm sắp đi qua bên mình.
Cô thậm chí còn không phát hiện cậu ngẩng đầu lên.
Cô giống như đang nghĩ chuyện gì đó.
Càng là như vậy, Lâm Vãn Âm càng rối rắm.
Thật vất vả mới đối diện với cậu ấy.
Thế nào cũng nên làm cho cậu ấy nhớ kỹ mình chứ?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Đại não Lâm Vãn Âm xoay mòng mòng rất nhanh.
Bỗng nhiên.
Tâm trí cô lay động, nghĩ tới một cách rất tốt.
Lâm Vãn Âm ôm sách, lùi ra sau hai bước.
Khi Kim Lâm đi tới trước mặt mình, cô tiến lên rất nhanh.
Trực tiếp va vào người cậu.
Ngay sau đó.
Tất cả sách vở trong tay cô đều rơi xuống đất.
Lâm Vãn Âm “a” một tiếng, toàn thân lùi ra sau.
Lúc này.
Kim Lâm rốt cuộc cũng phản ứng.
Cậu hốt hoảng lùi nửa bước ra sau mới phát hiện người mình đụng phải thế mà lại là Lâm Vãn m.
Toàn thân Kim Lâm đều ngơ ngác.
Sao lại là cô ấy?
Tên béo chết tiệt kia sao lại không bảo mình hôm nay Lâm Vãn Âm tới trường?
Nếu cậu ta nói cho cậu, hôm nay nói cái gì cậu cũng sẽ không rời trường học.
À không đúng!
Bây giờ bảo ông Kim rằng chính mình không đi thì chắc là cũng không kịp nhỉ?
Kim Lâm đang nghĩ vậy, chợt nghe Lâm Vãn Âm yếu ớt nói:
“Ngại, ngại quá, cậu vội lắm hả?”
“Đúng vậy, mình vội về nhà.”
Ý thức của Kim Lâm cứ thế lùi ra.
Ngay sau đó.
Cậu ngây người.
Vừa nãy bản thân còn không muốn về mà.
Thế mà lại hoàn toàn không nhịn xuống…
Vậy phải làm sao bây giờ?
Giờ trả lời lại lần nữa còn kịp không? Lâm Vãn Âm nghe thấy lời cậu nói chưa? Chắc là không phải không?
Nhưng hiển nhiên Kim Lâm đã nghĩ nhiều.
Lâm Vãn m nghe thấy lời này liền nghĩ rằng bản thân đã gây cản trở công việc của Kim Lâm.
Nhanh chóng giải thích:
“Ngại quá ngại quá, là mình không tốt, thế này, mình lập tức đi ngay!”
Kim Lâm hơi sửng sốt.
Cô gái này.
Rõ ràng là mình va phải cô ấy, sao cô ấy lại giải thích trước.
“Từ từ đã.”
Kim Lâm gọi cô lại.
Chỉ là khi cô quay đầu lại.
Trong lúc nhất thời Kim Lâm lại không biết nói gì cho phải.
Cậu cúi đầu, có chút bối rối.
Một lát sau, cậu thấy cuốn sách bên chân mình.
Ồ, cô gái này ngay cả sách cũng không nhặt mà muốn đi.
Kim Lâm buồn cười ngồi xổm xuống, nhặt hết sách vở lên rồi đưa cho cô một cách ngại ngùng:
“Cậu, sách của cậu.”
Lâm Vãn m cúi đầu, mặt đỏ lên.
Tiếng của cô rất nhỏ.
Gần như không thể nghe thấy.
“Cảm ơn, cảm ơn…”
“Đừng khách sáo, cậu muốn đến thư viện à?”
“Ừ, đi trả sách rồi lại mượn thêm vài cuốn.”
“Thế nếu không…”
Kim Lâm vừa định nói mình cũng muốn đi cùng cô thì chợt nghe bên cạnh có người gọi:
“Vãn m, Lâm Vãn Âm cậu đâu rồi? Lâm Vãn m!”
Lâm Vãn m nhanh chóng chạy tới nơi phát ra tiếng gọi:
“Ở đây.”
Cô gái đeo kính nhanh chóng xoay người.
“Lâm Vãn Âm cậu…”
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Kim Lâm bên cạnh Lâm Vãn m.
Cô gái hơi ngạc nhiên, nhanh chóng ngậm miệng.
Cô đứng tại chỗ không nói gì.
Lâm Vãn m quay đầu, nhìn về phía Kim Lâm:
“Cái đó, bạn mình đang gọi, mình phải đi rồi.”
“Được thôi.”
Kim Lâm nuốt lại lời mình định nói ra.
Chờ Lâm Vãn Âm đi được hai bước, cậu rốt cuộc vẫn không nhịn được gọi cô.
“Lâm Vãn m.”
Trong đám người, Lâm Vãn Âm quay người lại.
Cô nghe thấy Kim Lâm nói:
“Mình là Kim Lâm.”
Lâm Vãn Âm gật đầu.
“Mình nhớ mà.”
Sau khi nói xong, cô nở nụ cười.
Nụ cười kia lập tức xâm chiếm trái tim Kim Lâm.
Cô gái cậu vẫn hằng thương nhớ đang nở nụ cười với cậu.
Cô ấy thật là đẹp!
Kim Lâm cứ nhìn ngây người như vậy.
Đúng lúc này.
Điện thoại Kim Lâm vang lên.
Lúc này cậu mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại là tiếng mắng của Kim Trì:
“Tên nhóc thối, con đâu rồi? Sao còn chưa về đây? Đã mấy giờ rồi, cũng không thể để anh Lục chờ chứ.”
Kim Lâm đành phải xoay người đi tới cửa:
“Đến đây đến đây, bố nhìn bố đi, suốt ngày chỉ có người anh em Lục của bố trong mắt. Thiệt tình, để con tới xem nhanh anh ta rốt cuộc giỏi thế nào.”
------
Dịch: MBMH Translate