Lâm Vãn Âm nhìn theo bóng dáng Kim Lâm rời đi.
Suy nghĩ xuất thần.
Rất lâu không phản ứng lại.
Cô gái đeo kính bên cạnh vươn tay.
Vẫy lia lịa trước mắt cô.
Chỉ là Lâm Vãn m dường như không nhìn thấy được.
Cô gái cực kỳ bất đắc dĩ.
Đành phải ghé vào bên tai cô, hô to một tiếng:
“Lâm Vãn m! Đừng nhìn nữa!”
Lâm Vãn m rốt cuộc phản ứng lại, cô gái yên lặng xoay người khinh bỉ:
“Người ta đi xa rồi cậu còn nhìn, vừa nãy tớ còn nghĩ rằng cậu đi đâu vậy chứ, bên kia nhiều người đẹp trai như thế mà cậu không xem, thì ra là tới tìm Kim Lâm à!”
Cô gái nói xong nở nụ cười.
Lâm Vãn m nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cô ho nhẹ một tiếng, che giấu xấu hổ.
“Tư Tư, cậu nói gì thế?”
Tư Tư cô gọi chính là cô gái đeo kính trước mắt này, là bạn thân nhất của cô.
Tư Tư nhìn thấy bộ dạng của cô là biết cô đang ngại.
Cô che kín miệng cười:
“Được rồi được rồi, tớ còn không hiểu rõ cậu à? Mỗi lần thấy Kim Lâm là cậu đi không nổi, thật ra Kim Lâm cũng rất đẹp trai, sao cậu không tỏ tình?”
“Tớ…”
Lâm Vãn m nói tớ nửa ngày, một chữ cũng không nói ra.
Tư Tư thấy vậy đành phải bất đắc dĩ nói:
“Được rồi được rồi, tớ biết cậu ngại, hôm nay coi như là âm dương phối hợp để cậu gặp gỡ Kim Lâm một chút, sau này còn cơ hội, đi thôi, chúng mình tới thư viện.”
“Ừ, được.”
Lâm Vãn m gật đầu.
Còn muốn quay đầu lại nhìn Kim Lâm nhưng là lại bị Tư Tư lôi đi.
“Thật sự muộn rồi mà ~”
Thấy Kim Lâm rời đi không quay đầu lại.
Lâm Vãn m mới hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Nhưng mà trái tim của cô thế nào cũng không hạ xuống được.
Hôm nay gặp được Kim Lâm.
Cậu ấy hình như còn gọi tên của mình.
Chẳng lẽ cậu ấy biết cô ư?
Ai dà thật sự là, vừa nãy nên hỏi một chút chứ.
Lần đầu tiên Lâm Vãn m cảm thấy chính mình thật ngốc!
Nhưng bây giờ nói gì đó cũng đã chậm rồi.
Có lẽ lần sau gặp lại Kim Lâm thì có thể hỏi thử nhỉ?
Lâm Vãn m nghĩ thế.
…
Kim Lâm ra ngoài rồi đi thẳng tới khách sạn Kim Trì nói.
Sau khi bình tĩnh lại.
Cậu sờ gương mặt hơi nóng lên của mình, bỗng nhiên có chút muốn cười.
Kim Lâm ơi Kim Lâm.
Không nghĩ tới cậu thế mà cũng sẽ ngại ngùng.
Thế nhưng cũng may.
Lâm Vãn m nói “Tớ nhớ rồi”.
Như thế rất tốt.
Để lần sau gặp nhất định sẽ tỏ tình.
Đến lúc đó, cậu chính là bạn trai của hoa hậu giảng đường đại học Y rồi.
Nghĩ tới liền thấy vui vẻ.
Kim Lâm nghĩ vậy thì đã tới cửa khách sạn.
Cậu chần chờ ở cửa một chút rồi mới đi vào.
Nghĩ tới việc họ Lục kia đã tới rồi, cậu đang tự hỏi phải chào hỏi với anh ta thế nào.
Nhưng Kim Lâm không nghĩ rằng khi mình tới chỗ phòng riêng.
Chỉ thấy được hai người Kim Trì và Từ Lập.
Kim Lâm hơi ngạc nhiên:
“Anh ta đâu?”
“Còn chưa tới đâu, ha ha, tên nhóc con này, thế mà có thể tới thật, mau ngồi đi! Chờ một lát là người ta tới.”
Kim Lâm nhìn thời gian.
Đã sắp sáu giờ ba lăm.
Cậu nhớ rõ thời gian bọn họ hẹn là sáu giờ rưỡi.
Kim Lâm khinh thường ngồi xuống bên cạnh Kim Trì:
“Một chút cũng không đúng giờ, thật là… Đây cũng đáng trầm trồ khen ngợi hả?”
“Đừng nói lung tung.”
Kim Trì trừng mắt liếc nhìn cậu một cái:
“Anh Lục đưa theo hai đứa con, hơi khó thở, chờ một lát thì làm sao? Tên nhóc này, lát nữa nói chuyện cũng chú ý một chút, đừng để anh Lục và vợ cậu ấy không vui.”
“Xùy ~”
Kim Lâm đảo cặp mắt trắng dã:
“Biết rồi biết rồi, anh ta quý giá!”
Kim Trì có chút bất đắc dĩ.
Chỉ có thể giải thích với Từ Lập:
“Đừng để ý, nó cứ vậy đấy, tí nữa chúng ta nói chuyện với anh Lục là được.”
“Ừ, không sao, người trẻ tuổi mà, con gái nhà tôi cũng thế! Không chịu nghe dạy bảo!”
“Ha ha ha!”
Hai người nói xong thì cười ha ha.
Lúc này.
Cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Sau chốc lát liền truyền tới tiếng khóc của đứa nhỏ.
“Ngại quá ngại quá, bé con hôm nay hơi không nghe lời, cứ khóc mãi, chúng tôi dỗ trên đường một lúc lâu nên tới muộn.”
Lục Lập Hành vừa ôm em gái đang khóc vừa tiến vào.
Phía sau anh là Cố Vãn Thanh đi theo.
Cô đẩy xe nôi, trong xe nôi còn có một em bé đang mở mắt thật to.
Trong mắt em bé tràn đầy nghi hoặc.
Hình như bé không nghĩ ra rốt cuộc vì sao em gái lại khóc.
Kim Trì Từ Lập nhanh chóng đứng dậy.
Kim Lâm vốn đang nhìn ngoài cửa sổ, lúc này xuất phát từ lễ phép cũng đứng lên theo.
Chẳng qua khi cậu quay đầu nhìn mấy người Lục Lập Hành.
Nhất thời ngơ ngác.
Họ Lục này sao mà trẻ thế?
Thoạt nhìn thế mà lại tương đương tuổi của cậu.
Hơn nữa quan trọng hơn là, anh ta thế mà lại rất tuấn tú!
Kim Lâm tới nay cực kỳ tự tin với dung mạo của mình.
Lục Lập Hành này thế mà lại ngang sức ngang tài với cậu.
Đương nhiên Kim Lâm sẽ không thừa nhận rằng thật ra trong mắt cậu thì Lục Lập Hành đẹp trai hơn một chút.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng xinh đẹp.
Thế mà lại không phân cao thấp với Lâm Vãn m.
Xinh đẹp thoát tục như vậy.
Đây nếu để bọn họ ở trường học thì sẽ là hotgirl hotboy trường rồi!
Kim Lâm không khỏi nhìn thêm vài lần.
Vừa nhìn, cậu đã thấy.
Bé con khóc không ra hơi trong lồng ngực Lục Lập Hành kia.
Khuôn mặt hồng hồng.
Rơi mấy giọt nước mắt, nhìn khắp nơi.
Dường như dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Không giống mấy đứa bé khác khóc lên thì trông rất đáng ghét, đứa bé này thế mà lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thương hại.
Kim Lâm có một loại xúc động muốn tiến lên ôm và dỗ dành cô bé.
Phải biết rằng Kim Lâm ghét nhất là kiểu nhóc con này.
Nhưng cậu không khống chế được chính mình.
Kim Lâm có chút ngơ ngác.
Đây là làm sao vậy?
Nghĩ như vậy, cậu không nhìn được nhìn hai mắt của bé con.
Lại không nhịn được mở to nhìn bé con, muốn trêu bé một chút.
Không nghĩ rằng.
Nhóc con vừa nãy còn đang khóc lóc ầm ĩ.
Bị cậu trêu như vậy bỗng nhiên nở nụ cười.
Nước mắt kia đã sắp chảy tới miệng.
Nhưng hoàn toàn không ngăn được nụ cười của bé con.
Cô bé cười cười, còn vươn hai tay đòi Kim Lâm ôm một cái.
Kim Lâm: …
Trong lúc nhất thời cậu không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Bé con thấy không ai ôm, cô bé lại vươn tay của mình ra xa hơn một chút.
Cũng gọi “a a” không ngừng với Kim Lâm.
Dường như muốn lôi kéo sự chú ý của Kim Lâm.
Kim Lâm:...
Giữa lúc đang ngơ ngác.
Cậu nghe thấy tiếng của Kim Trì bên cạnh:
“Lâm Tử, làm gì đấy? Không thấy người ta xin ôm một cái à? Con cũng thật là, anh Lục đã tới được một lúc lâu rồi, nói nhiều với con như vậy sao con không phản ứng gì?”
Kim Lâm nháy mắt phản ứng lại.
Lúc vừa mới thấy bé con, dường như cậu đã che chắn hết thanh âm xung quanh cậu rồi.
Hoàn toàn không nghe được.
Chính là đi vào cảnh giới quên đi bản thân.
Tại sao có thể như vậy?
Kim Lâm muốn mở miệng, có thể nghĩ được mục đích chính mình tới hôm nay lại không biết mở miệng thế nào.
“Kim Lâm, đang nói chuyện với con đó?”
Lục Lập Hành cũng mỉm cười nhìn về phía Kim Lâm.
Lúc vào cửa, anh đã thấy gương mặt quen thuộc này.
Chỉ là không nghĩ tới Kim Lâm thời trẻ hoàn toàn không béo chút nào!
Ngược lại có vẻ đẹp trai hết sức.
Đây nếu như ở thế giới trước kia thì chính là loại hình anh trai nhỏ rất được ưa chuộng.
Cái kiểu có thể làm hàng vạn hàng nghìn người mê muội ấy…
------
Dịch: MBMH Translate