Nhưng Lục Lập Hành vẫn có cảm giác rất quen thuộc.
Dù sao.
Cậu ấy vẫn là cậu ấy.
Khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, không hề thay đổi chút nào.
Chỉ là ngốc nghếch hơn trước một chút, cứ ngơ ngẩn mãi.
Anh đã nhìn cậu ta mấy lần, nhưng anh chàng này thế mà lại không có phản ứng gì cả.
Cho tới tận lúc nghe được lời của Kim Trì.
Cậu ấy dường như mới phản ứng lại.
Lục Lập Hành nghe cậu có chút cứng ngắc nói:
"À, xin chào, em là Kim Lâm, cái đó, em…”
Cậu ấy có vẻ muốn bắt tay.
Nhưng em gái cứ một mực giơ tay đòi ôm một cái.
Bàn tay cậu duỗi ra nửa chừng rồi lại rút lại một chút.
Giống như không biết có nên ôm em gái hay không, có chút xấu hổ.
Lục Lập Hành nhìn thấy thế cũng không đợi Kim Lâm phản ứng.
Anh không chút khách khí nhét em gái vào tay Kim Lâm, cười nói:
"Ngại quá Kim Lâm, em bé hình như rất thích cậu đó, cậu ôm một lúc đi!”
Kim Lâm: ? ? ?
Kim Trì: ? ? ?
Sao lại như vậy?
Từ lúc nào mà anh Lục lại quen thuộc thế?
Anh ta nhớ rằng lúc Lục Lập Hành gặp mình thì cực kỳ khách sáo.
Đây là lần đầu tiên gặp con trai anh ta, thế mà lại trực tiếp nhét bé cưng vào.
Anh thế mà lại hoàn toàn không lo lắng rằng Kim Lâm có thích trẻ con hay không sao?
Nghĩ đến đây, Kim Trì nhanh chóng bước tới, muốn nhận đứa bé từ trong tay Kim Lâm.
Kẻo Kim Lân sẽ thực sự tức giận.
Tình tình của tên nhóc thực sự rất khó ở.
Nhưng.
Kim Trì chưa kịp cử động đã nhìn thấy Kim Lâm thật sự ôm lấy đứa trẻ.
Sau đó thật cẩn thận kéo vào trong ngực:
"Được rồi được rồi… Em sẽ ôm một lúc.”
Ngay cả giọng nói của cậu cũng có chút run rẩy.
Dường như thật sự cẩn thận.
Nhưng trong thanh âm này vẫn có thể nghe được một chút mừng thầm.
Kim Trì sửng sốt.
Chuyện gì đã xảy ra với con trai tôi thế?
Thế mà lại dễ nói chuyện thế?
Anh cẩn thận hỏi:
"Lâm Tử..."
Kim Lâm cũng không thèm nhìn anh: “Không sao đâu, hình như bé không khóc.”
Bé gái nằm vào lòng Kim Lâm thật sự không khóc.
Cô bé có vẻ rất thích thú với chiếc cổ áo của Kim Lâm, còn thật sự chơi đùa với nó.
Nhìn thấy điều này, Kim Trì thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Lục, ngại quá, con trai tôi hôm nay không biết làm cách nào khiến cho bé con thích vậy. Kệ bọn họ thôi, chúng ta ngồi trước, đồ ăn lên ngay bây giờ đây."
"Được!"
Lục Lập Hành vô cùng yên tâm kéo Cố Vãn Thanh ngồi xuống.
Cố Vãn Thanh lo lắng nhìn về phía Kim Lâm.
Muốn ôm em bé lại, lo rằng em bé sẽ khiến người khác phiền phức.
Nhưng Lục Lập Hành liếc cô một cái, ngăn cô lại.
Cố Vãn Thanh đành phải ngồi xuống.
Từ Lập đã bế anh trai đang ngơ ngác lên.
Kim Trì gọi người đưa đồ ăn lên.
Còn em gái thì cứ nằm trong lòng Kim Lâm, dường như một chút cũng không muốn đi.
Chơi đùa với cổ áo của Kim Lâm đủ rồi, bé lại bắt đầu nghịch cúc áo của Kim Lâm.
Trong lúc chơi, cả người ôm lấy Kim Lâm cắn tới cắn lui.
Nước mũi và nước mắt trên mặt cô bé nháy mắt cọ đầy người Kim Lâm.
Kim Lâm: …
Km Trì: …
Anh vội vàng đứng dậy, sợ Kim Lâm sẽ hất bé gái ra.
"Kim Lâm, đưa đứa bé cho bố!”
Nhưng mà.
Kim Trì sau đó liền thấy Kim Lâm im lặng nhìn anh:
"Sao bố lại hét thế, dọa khóc bé thì làm sao bây giờ? Nhanh đưa con tờ giấy, con lau là được."
Kim Trì: ?
Anh chợt cảm thấy hành động vừa rồi của mình quá dư thừa!
Nhưng Kim Trì rất bối rối.
Tên nhóc Kim Lâm này làm sao vậy?
sao tự nhiên hứng thú với trẻ con thế?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hai bé con nhà Lục Lập Hành này.
Ai thấy cũng sẽ mê mẩn thôi.
Nghĩ như vậy, mối quan hệ giữa đứa con nhà mình với Lục Lập Hành cũng sẽ ngày càng tốt lên.
Bản thân cũng không cần lo lắng.
Kim Trì nhanh chóng đưa cho Kim Lâm một xấp giấy.
Kim Lâm không lau mình trước mà lau cho đứa bé trước.
Sau đó mới lau khô nước miếng trên người mình.
Động tác rất cẩn thận, sợ làm cho bé con không vui.
Kim Trì rất hài lòng với Kim Lâm như thế này.
Anh cười vui vẻ:
"Hahaha, được rồi được rồi, anh Lục, tới ăn đi."
"Nào, ăn thôi."
Lục Lập Hành cũng không ngờ Kim Lâm lại thích trẻ con như vậy.
Trước đây nghe Kim Trì nói, anh đã gần như xác định tính cách của Kim Lâm trẻ tuổi.
Cảm thấy đây hẳn là một người cực kỳ khó tiếp xúc.
Không ngờ cậu ấy lại có mặt dễ thương đến vậy.
Cũng đúng.
Một đời trước, Kim Lâm sau này vô cùng tốt bụng.
Một đời này có thể lỗ mãng một chút.
Tất cả các món ăn đều đã lên..
Lục Lập Hành ăn hồi lâu, lại phát hiện Kim Lâm còn chưa ăn.
Anh suy nghĩ một lúc, đến gần Kim Lâm và nói:
“Hay là để tôi ôm một lúc đi? Cậu ăn cơm trước?”
Kim Lâm ngẩng đầu liếc nhìn hắn:
“Anh có chắc là anh bế sẽ không khóc chứ?”
Cậu nhớ rõ lúc mấy người Lục Lập Hành mới tới.
Bé con khóc đến đứt hơi.
Kim Lâm không tin tưởng cha ruột của bé con đến như vậy.
Lục Lập Hành:...
Hình như anh bị ghét bỏ.
Kim Trì thấy vậy vội vàng nói:
"Lâm Tử, con đang nói gì thế? Mau đưa bé con cho bố.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lục Lập Hành chặn lại:
“Không sao đâu, để cậu ấy bế, lát nữa để lại đồ ăn cho cậu ấy là được.”
Lục Lập Hành nói xong lại tiếp tục ăn.
Khi sắp ăn xong.
Mấy người đột nhiên nghe thấy một tiếng "a" từ Kim Lâm bên cạnh.
Họ nhanh chóng quay lại.
Liền thấy em bé tè dầm trên người Kim Lâm.
Kim Lâm luống cuống tay chân không biết nên làm gì bây giờ.
Mọi người gặp phải tình huống này cũng ngơ ngác.
Kim Trì phun ra một ngụm trà.
Cười tới tận mang tai: “Ha ha, Lâm Tử, đã bảo với con rồi còn gì? Để bố bế cho, con xem con kìa!”
Lục Lập Hành cũng buồn cười nhìn cậu.
Tuy rằng rất kích động nhưng vẫn bảo vệ bé con rất kỹ như trước.
Nhưng Cố Vãn Thanh lại không nhịn được.
Cô nhanh chóng bước đến bên cạnh Kim Lâm và ôm đứa bé vào lòng.
“Để chị làm, quần áo của em chắc phải tới nhà vệ sinh giặt một chút, ngại quá.”
Nhìn thấy là Cố Vãn Thanh, Kim Lâm không có cách nào ngăn cản.
Đành phải đưa em gái ra.
Cậu nhặt tờ giấy lên và cẩn thận lau người.
Sau đó đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Cố Vãn Thanh cũng thay tã cho em gái.
Cô lo lắng nói:
"Lập Hành, anh mau đi xem một chút. Cậu ấy không có con, không biết đối phó với tình huống này, có thể sẽ cần hỗ trợ.”
“Được.”
Lục Lập Hành gật đầu.
Khi anh đến cửa nhà vệ sinh, anh thấy.
Kim Lâm đang cẩn thận rửa chỗ bị nước tiểu làm ướt.
Cả người có chút buồn lo, nhưng mà không tức giận.
Lục Lập Hành buồn cười đi tới.
Kim Lâm nhìn thấy bộ dáng của hắn, vội vàng quay người sang một bên:
"Anh tới đây làm gì?”
Lục Lập Hành sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười:
"Tôi đi vệ sinh."
Kim Lâm trừng mắt nhìn anh, không nói gì.
Lục Lập Hành thực sự đã đi vệ sinh.
Sau khi đi ra ngoài.
Anh rửa tay bên bồn rửa cạnh Kim Lâm trước.
Sau đó lại nhìn Kim Lâm...
------
Dịch: MBMH Translate