Sắc mặt Kim Lâm có chút khó coi.
Lúc cậu chật vật như vậy tất nhiên là không hy vọng người khác nhìn thấy.
Thấy Lục Lập Hành vẫn không đi, Kim Lâm cảm thấy hơi nổi giận.
“Sao vậy? Không cần đi chăm con à?”
“Không cần.”
Lục Lập Hành lắc đầu.
Kim Lâm lườm anh: "Đứng ở đấy không làm gì thoải mái nhỉ!”
Ở trong mắt của cậu, cái người này dù làm cục cưng khóc thì cũng sẽ không dỗ.
Người đàn ông này bây giờ vẫn chưa quay lại chăm sóc bé con.
Vừa nhìn là biết ngay là một tên cặn bã!
Cũng không biết người đẹp kia coi trọng anh ở chỗ nào, thế mà lại sinh con cho anh.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn cậu:
“Hình như cậu rất có ý kiến với tôi?”
Kim Lâm cười lạnh, không nói gì.
Lục Lập Hành lại nói: "Tôi nghe ba cậu nói, hôm nay cậu đến vì muốn nói cho tôi biết những bản thiết kế kia có vấn đề gì đó, bây giờ có thể nói chưa?"
“Tôi…”
Kim Lâm mở miệng, nhưng không nói ra được câu nào.
Cậu cẩn thận suy nghĩ, bản thiết kế kia gần như có thể nói là hoàn mỹ.
Thật sự không tìm ra chút vấn đề.
Nhưng nếu Lục Lập Hành đã hỏi, mà bản thân không nói thì hình như cũng không thoả đáng lắm.
Kim Lâm rối rắm.
Cậu định tùy tiện bịa ra một lý do để ứng phó với Lục Lập Hành.
Nhưng Kim Lâm không ngờ mình chưa mở miệng, Lục Lập Hành đã mở miệng trước:
“Nhưng tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ thích bản thiết kế kia.”
Kim Lâm há miệng, lời vừa định nói lại nuốt trở về toàn bộ.
Cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành lại nói: "Tôi đoán cậu cũng rất thích các cục cưng.”
Kim Lâm rốt cuộc nhịn không được nói:
“Đừng có chuyện gì cũng đoán tới đoán lui được không? Chuyện của cha tôi, tôi hẳn nên cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không tin trên thế giới này có thứ gọi là lời tiên đoán, anh đoán tới đoán lui, rốt cuộc có ý gì?"
Lục Lập Hành buồn cười nhìn cậu.
Rốt cục đã biết nguyên nhân cậu có địch ý lớn với anh như vậy là do đâu.
Hóa ra là do điều này.
Lục Lập Hành nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười:
“Kim Lâm.”
Lúc này Kim Lâm đã lau xong quần áo.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên:
“Làm sao? Bị tôi vạch trần, trong lòng không thoải mái?”
Lục Lập Hành lắc đầu.
“Cậu và Lâm Vãn Âm thế nào rồi?”
Động tác trong tay Kim Lâm lập tức ngừng lại.
Cậu ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Lục Lập Hành.
Trong mắt tràn đầy khiếp sợ: "Anh... Anh biết Lâm Vãn m?”
Nhưng rất nhanh, Kim Lâm đã kịp phản ứng lại:
“Ba tôi nói cho anh biết? Ba tôi phái người điều tra tôi?”
Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ba cậu làm gì có chuyện rảnh rỗi như vậy chứ? Chuyện ở trường của cậu, ông ấy đã từng hỏi qua ư?”
Kim Lâm ngẩn người.
Cậu nghiêm túc nghĩ một lúc, hình như ba chưa bao giờ hỏi mình những chuyện này.
Nhưng điều này cũng không thể chứng minh anh không biết Lâm Vãn m!
Hay là là mập mạp nói?
Kim Lâm yên lặng nhìn Lục Lập Hành.
“Không nói với anh nữa, tôi đói bụng, tôi phải về ăn cơm.”
Thấy Kim Lâm muốn đi.
Lục Lập Hành cũng không tức giận.
Đến khi cậu đi đến cửa, Lục Lập Hành vẫn gọi cậu lại:
“Kim Lâm. Lâm Vãn m thích cậu, đừng bỏ lỡ.”
Bước chân của Kim Lâm lại dừng lại.
Cậu nghiêng mặt, nghi hoặc khẽ nhìn Lục Lập Hành.
Làm sao anh biết được?
Tuy cậu thích Lâm Vãn m, nhưng đó là vì trong trường đại học kỹ thuật của bọn họ thì Lâm Vãn m là người có ngoại hình rất xinh đẹp.
Hầu như không ai không biết đến sự tồn tại của Lâm Vãn Âm.
Nhưng...
Lâm Vãn Âm không biết cậu!
Không đúng.
Hôm nay đã từng gặp cậu, xem như quen biết!
Nhưng mà vừa mới quen làm sao có thể thích?
Kim Lâm bĩu môi:
“Đừng nói nhảm nữa, tôi không muốn nghe anh nói nhảm, tôi đi trước!”
Cậu muốn trở về chứng thực xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy cậu đi rồi, Lục Lập Hành cũng đành phải đuổi theo.
Nhưng mà anh phát hiện lúc Kim Lâm đi đường, đường đi hình như có gì đó không đúng.
Ví dụ như bây giờ, mắt thấy đã sắp đi đến phòng riêng của bọn họ.
Nhưng Kim Lâm dường như không ý thức được mà đi thẳng qua cửa phòng riêng.
Lục Lập Hành buồn cười gọi cậu.
Kim Lâm nhận ra sai lầm của mình.
Nhanh chóng quay đầu lại, đi vào phòng riêng của bọn họ.
Bữa cơm này, kế tiếp đều là những lời cảm ơn khách sáo mà Kim Trì nói với bọn họ.
Sau khi Kim Lâm trở về thì bọn trẻ cũng đã ngủ thiếp đi.
Kim Lâm ngồi xuống ăn cơm một lúc.
Chỉ là...
Dường như cậu ăn mà không nếm thức ăn, cứ ngồi suy nghĩ cái gì.
Sau khi ăn xong.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh ôm hai cục cưng rời đi.
Kim Lâm đi đằng sau mấy người, cả người cứ như mất hồn mất vía vậy.
Kim Trì rốt cuộc không nhịn được.
Dùng chân đá một cái:
“Con phát ngốc cái gì vậy? Nhanh tạm biệt người ta đi.”
Bấy giờ Kim Lâm mới ngẩng đầu lên, thấy Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh sắp phải đi.
Cậu cảm thấy hơi mờ mịt.
Lục Lập Hành cũng không làm khó cậu.
"Không có việc gì, ông chủ Kim, rất nhanh thôi là chúng ta sẽ gặp lại rồi, chờ lần sau, nói sau đi!"
Nói xong, anh nở một nụ cười khó hiểu nhìn Kim Lâm.
Xong rồi mới bế bé con rời đi.
Kim Lâm nhìn nụ cười kia, luôn cảm thấy dường như.
Mình hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Kim Trì thấy cậu không chịu thua kém như vậy.
Xoay người bất đắc dĩ nhìn về phía cậu:
"Con tự nói xem, cậu Lục ưu tú như vậy, ba là đang lót đường cho con đấy, sao con lại không hiểu chứ? Người ta còn đối xử tốt, dễ dàng tha thứ cho con như vậy, con thật đúng là... Con làm ba tức chết mà!"
Kim Trì hừ lạnh, đi về phòng.
Kim Lâm yên lặng nhìn thoáng qua hướng Lục Lập Hành rời đi.
Anh...
Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Kim Lâm gọi Kim Trì vừa mới chuẩn bị rời đi lại:
“Lão Kim.”
“Làm sao vậy? Ba nói cho con biết, bây giờ đi theo ba đi xin lỗi cậu Lục vẫn còn kịp.”
Kim Lâm nói: "Ai muốn xin lỗi anh ta, con chỉ muốn hỏi ba, ba có biết Lâm Vãn m không?"
“Lâm Vãn Âm? Ai vậy?”
Kim Trì sửng sốt.
Kim Lâm vừa nghe câu trả lời này thì biết Kim Trì không biết.
Nhưng mà, nếu ba cậu không biết thì sao Lục Lập Hành lại biết được?
Đang lúc Kim Lâm đang nghi hoặc.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhức.
Tiếp theo.
Thì thấy thấy Kim Trì tức giận nhìn cậu:
“Tên nhóc con này, không chăm chỉ học tập lại muốn làm quen con gái nhà người ta? Con gái nhà ai? Đang làm gì?”
Kim Lâm yên lặng lườm ba cậu:
"Được rồi được rồi, chỉ là một người bạn học của con mà thôi, thật là, được rồi con muốn đi về trường, buổi tối con còn phải tự học đấy!"
Nói xong, Kim Lâm nhanh chóng rời đi.
Kim Trì muốn mắng người nhưng chưa kịp mắng.
Đành phải thở dài:
“Thật sự là…”
Từ Lập thấy vậy, buồn cười nói:
“Được rồi được rồi, hai cha con các người, mới thật sự là...”
"Tên nhóc Kim Lâm này đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh còn không cho nó đi yêu đương với con gái nhà người ta à? Nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa sẽ dẫn về cho anh một cô con dâu đó, rồi sẽ sinh hai cục cưng giống cậu Lục cho anh, thế thì tốt quá rồi! Anh đây là đang không biết quý trọng!"
Kim Trì nghĩ, hình như nói cũng có đạo lý.
Vì thế, gật đầu:
“Cũng đúng, chỉ là con gái nhà ai có thể coi trọng tên nhóc nhà tôi được chứ, cái tên nhóc không chịu nghe lời!”
“Ha ha ha!”
Hai người vừa nói vừa cười rồi rời đi.
Bấy giờ Kim Lâm đã ngồi trên xe trở về trường học.
Đến khi đến trường học, cậu vội vã chạy về ký túc xá.
Nhìn thấy Lư Diệu Văn, cậu kéo cậu ta lại nói:
“Mập mạp, cậu nói chuyện của Lâm Vãn m cho cha tôi rồi à?”
------
Dịch: MBMH Translate