"Không, làm sao vậy Kim Tử?"
Vẻ mặt Lư Diệu Văn mơ hồ.
Cậu ta cầm cốc nước đá đã uống một nửa trong tay, mờ mịt nhìn về phía Kim Lâm.
“Không ư?”
Kim Lâm thì thào một câu.
“Vậy cậu có nói cho Lục Lập Hành biết không?”
Lư Diệu Văn vừa nghe lời này, càng thêm mờ mịt.
Cậu ta giơ tay lên, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào trán Kim Lâm:
“Kim Tử, cậu đang phát sốt hả? Tôi cũng không biết Lục Lập Hành, chẳng qua nghe cậu nói về anh ta hai lần, làm sao tôi có thể nói cho anh ta biết được?"
“Vậy sao?”
Kim Lâm nhíu mày:
“Vậy làm sao anh ta biết Lâm Vãn m?”
Lư Diệu Văn cả kinh: "Ai? Ai biết Lâm Vãn m? Lục Lập Hành?”
Thấy Kim Lâm không trả lời, Lư Diệu Văn biết mình đã đoán đúng.
Cậu ta không thèm uống cốc nước ngọt trong tay nữa.
Nhanh chóng chạy đến kéo ống tay áo Kim Lâm:
“Cậu nói người tên Lục Lập Hành kia biết Lâm Vãn m?”
Kim Lâm cũng không có ý định giấu diếm cậu ta.
“Ừ.”
“Nhưng... không phải anh ta là người huyện Song Thành sao? Lần trước cậu còn nói đó là lần đầu tiên anh ta đến tỉnh thành thì đã gặp ba cậu rồi.”
“Ừ.”
Kim Lâm lại gật đầu.
Lư Diệu Văn chấn kinh: "Không phải chứ? Không phải chứ Kim Lâm? Không thể nào?”
Kim Lâm kéo tay áo bị cậu ta kéo ra:
“Cái gì mà không thể chứ?”
“Không đúng không đúng, cái người tên Lục Lập Hành thật sự thần kì như vậy sao? Anh ta có thể đoán trước được ba cậu sẽ bị bệnh, còn có thể đoán trước được cả Lâm Vãn m? Anh ta nói cái gì về Lâm Vãn m?”
Tâm hồn hóng hớt của Lư Diệu Văn chợt nổi lên.
Cậu ta ghé sát vào Kim Lâm, tò mò hỏi.
Bây giờ Kim Lâm cũng đang mờ mịt.
Cậu sờ cằm: "Cậu nói xem, có khi nào anh ta là họ hàng của Lâm Vãn m không?”
"Không thể nào, Lâm Vãn m lớn lên trong cô nhi viện, cô ấy là người mà cô nhi viện vẫn luôn ủng hộ cho đi học đại học, lấy đâu ra họ hàng thân thích? Cậu đừng nháo nữa, nhanh nói coi, Lục Lập Hành nói Lâm Vãn m như thế nào? Tốt hay xấu? Nói không chừng đây có khi là cơ hội để cậu theo đuổi Lâm Vãn m thì sao?”
Lư Diệu Văn sốt ruột hỏi.
Kim Lâm suy nghĩ một lát, mới trả lời:
“Anh ta nói Lâm Vãn m thích tôi.”
“Hả?”
Lô Diệu Văn thoáng ngây người, sau vài giây, câu ta vui mừng nhảy dựng lên cứ như là nghe thấy chuyện gì vui lắm vậy.
“Ha ha, ha ha ha!”
“Lâm Vãn m thích cậu? Lâm Tử à, cậu còn buồn bực cái gì? Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Đây chính là Lâm Vãn m, người mà cậu thích rất lâu, cô ấy thích cậu, cậu còn không vui sao?”
“Tên nhóc này, hay là cậu thay lòng đổi dạ rồi?”
"Không phải…”
Kim Lâm lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc:
"Nhưng mà, cậu có từng nghĩ tại sao Lâm Vãn m lại thích tôi không? Hình như sáng nay cô ấy mới quen tôi!"
Trước kia, tuy Kim Lâm luôn bảo Lư Diệu Văn đi hỏi thăm hành tung của Lâm Vãn m.
Nhưng chưa bao giờ thật sự quen biết cô.
Mãi đến sáng sớm hôm nay, cậu mới nói tên của mình cho Lâm Vãn m biết.
Có khi nào vì lần gặp mặt này mà bắt đầu thích?
Nói lời này ra, quỷ cũng không tin.
"Buổi sáng?"
Trong chốc lát Lư Diệu Văn đã phản ứng lại, vui mừng hỏi:
“Buổi sáng cậu gặp Lâm Vãn m rồi à?”
“Ừm…”
Kim Lâm kể lại chuyện buổi sáng gặp Lâm Vãn m cho Lư Diệu Văn nghe.
Lư Diệu Văn nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Lâm Tử à Lâm Tử, tôi nói cậu ngốc ai ngờ cậu ngốc thật, cậu có ngoại hình đẹp như vậy, người ta chỉ nhìn thôi mà đã coi trọng cậu là chuyện rất bình thường, hơn nữa, cho dù không phải vì mới gặp một lần đã coi trọng cậu, thì cũng có khi trước kia khi cậu chơi bóng rổ hay làm gì đó thì đã lắc lư trước mặt cô ấy nên được cô ấy coi trọng rồi.”
"Tóm lại, bây giờ chúng ta có thể xác định Lâm Vãn m thích cậu, như vậy còn không tốt sao?"
“Cậu có thể đi tỏ tình, sau khi nói, hai người nhất định có thể thành đôi rồi.”
Lư Diệu Văn đã bắt đầu chờ mong dáng vẻ hai người bọn họ ở bên nhau.
Lần đầu tiên Kim Lâm không mắng Lư Diệu Văn.
Mà nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
“Lời cậu nói đều là thật?”
“Tất nhiên là thật! Làm sao vậy? Lục đại thần đã tiên đoán rồi, cậu còn không đi? Chờ Lâm Vãn m bị người khác cướp đi à?”
“Vậy không được, tôi phải đi tỏ tình!”
Kim Lâm đột nhiên cảm thấy thích thú.
Nhưng một lát sau, hình như cậu nhớ đến cái gì, lại lui về phía sau một bước:
“Nhưng mà...”
Lư Diệu Văn sốt ruột nhìn cậu: "Ông cố nội của tôi ơi, lại làm sao vậy?”
“Nhưng mà, tôi không thể cứ như vậy đi tỏ tình được, dù sao cũng phải tìm thời cơ thích hợp chứ? Tôi muốn dành cho cô ấy một lời tỏ tình khó quên.”
“Thời cơ...”
Lư Diệu Văn đi hai vòng trong ký túc xá.
Bỗng nhiên nảy ra một chủ ý:
"Tôi nhớ ra một tháng nữa là sinh nhật của Lâm Vãn m, trùng hợp cũng là lúc nghỉ hè, cậu nhân cơ hội này tỏ tình, đến lúc đó nói không chừng khi nghỉ hè còn có thể trải qua một mùa nghỉ hè hoàn mỹ với người đẹp Lâm đó?"
Lư Diệu Văn vừa nói, vừa giả vờ liếc mắt đưa tình với Kim Lâm.
Kim Lâm lập tức vỗ vỗ bả vai cậu ta:
“Vậy cứ quyết định như vậy đi!”
Nói xong, cậu xoay người lên giường.
“Tôi phải ngẫm lại xem nên tỏ tình như thế nào mới tốt.”
….
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm sau.
Lục Lập Hành dỗ bọn trẻ ngủ rồi chào tạm biệt Cố Vãn Thanh.
Sau khi hội hợp với Lục Tiểu Phi.
Hai người cùng nhau đi đến tòa cao ốc Hoa Cường.
Lục Tiểu Phi còn vác hàng mẫu là quýt và kiwi mà bọn họ mang đến.
Lần này.
Hai người bắt buộc phải làm.
Có thể đứng vững gót chân ở tỉnh thành hay không đều phụ thuộc vào lần gặp mặt này.
Nhưng điều bọn họ không biết là.
Lúc này, trong phòng mua sắm của tổng bộ siêu thị Đa Nhĩ Vân.
Một người đàn ông có hốc mắt hãm sâu đang uống trà kỷ tử.
Dáng vẻ của hắn ta vừa nhìn là biết do miệt mài quá độ.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự a dua nịnh hót của người mập mạp đứng bên cạnh.
“Anh Triệu, chuyện em nói, anh đã nhớ kỹ chưa ạ?”
Người đàn ông được gọi là anh Triệu đưa chén trà trong tay cho mập mạp.
Khi một tách trà mới được rót lên.
Hắn ta lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Rồi mới thờ ơ nói:
"Hổ Tử, không phải tôi nói cậu chứ cậu đừng có chuyện gì cũng ngạc nhiên như vậy, cho dù năm đó tên nhóc kia thật sự đến tỉnh thành, chúng ta có thể có thể đuổi anh ta ra tỉnh thành một lần thì nhiên cũng có thể có lần thứ hai!"
"Hơn nữa, ngoại hình của vợ anh ta xinh đẹp như vậy, năm đó không ăn được, lần này là bọn họ tự đưa đến cửa, chúng ta lại khách sáo, mặc kệ chuyện đó trôi qua thì sao được chứ, có phải không?"
Vừa nghe lời này, Vạn Hổ nở nụ cười:
“Anh Triệu nói rất đúng, lần sau gặp lại anh ta em sẽ không khách sáo đâu!”
“Ừ, khách sao làm gì? Tốt nhất là tìm xem vợ của anh ta ở đâu, năm đó dám đánh gãy chân của tôi, chuyện này nên để cho vợ anh ta thành thật bồi thường cho tôi!"
Nói xong.
Người đàn ông gầy gò kia lộ ra nụ cười âm trầm.
Mập mạp thấy vậy, cũng nhanh chóng nở nụ cười theo.
“Tôi nhớ rõ, người kia tên là...”
“Lục Tiểu Phi...”
Tên mập mạp này, chính là Vạn Hổ.
Mà người đàn ông có hốc mắt hãm sâu kia lại là Triệu Minh Hải.
Là người năm đó đùa giỡn Trịnh Hoa Mẫn, bị Lục Tiểu Phi đánh gãy chân.
Cũng là người khiến Lục Tiểu Phi chịu không ít đau khổ.
Sau chuyện lần đó thì Lục Tiểu Phi biến mất trong tỉnh thành.
Bọn họ vẫn cho rằng người này đã chết.
Không nghĩ đến thế mà lại còn có thể nhìn thấy anh ở tỉnh thành.
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Minh Hải tràn đầy tia sáng sắc bén.
Bây giờ, là anh tự mình đưa đến cửa...
------
Dịch: MBMH Translate