Uống xong trà, Triệu Minh Hải đưa chén trà trong tay cho Vạn Hổ.
Vạn Hổ lại rót một ly nữa cho hắn ta, hắn ta mới vừa lòng thỏa ý:
"Lát nữa mày đi đi, hôm nay tao có chuyện quan trọng."
Tay Vạn Hổ run lên: "Anh Triệu, em muốn đi theo anh để hỗ trợ cho anh."
Hắn ta vừa dứt lời, Triệu Minh Hải lập tức lạnh lùng liếc hắn ta một cái:
"Bảo mày đi thì đi đi, tao đã nói là có chuyện quan trọng, mày cứ đi làm việc của mày cho tốt, sao thế? Không muốn làm nữa hả?"
"Không không không, muốn làm muốn làm, em đi ngay! Nước trà sắp hết rồi, em đi nấu thêm một ấm cho anh."
Vạn Hổ nhanh chóng đổ một ấm nước, còn thật sự đun lên, rồi mới rời đi!
Lúc đi tới cửa, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Phát hiện Triệu Minh Hải cũng không có ý ngăn mình lại.
Vạn Hổ đành phải mở cửa ra.
Nhưng sau khi ra khỏi cửa.
Cái lưng đang khom của hắn ta thẳng lên ngay lập tức.
Sự ti tiện trong ánh mắt cũng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là ánh mắt sắc bén.
Nhất là khi quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng của Triệu Minh Hải.
Cứ như đang nhìn kẻ thù của mình.
Sau khi nhìn thoáng qua, Vạn Hổ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới rời đi.
Trên suốt chặng đường đi xuống lầu, nét mặt của Vạn Hổ rất khó coi.
Tính ra, hắn ta đi theo Triệu Minh Hải gần mười năm rồi.
Mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng hắn ta vẫn cứ bị Triệu Minh Hải sai đến bảo đi như một con chó.
Trước kia thì đi theo hắn ta đánh nhau khắp nơi.
Hiện tại, tuy rằng hắn ta cho mình công việc để làm.
Nhưng lại chưa bao giờ xem hắn ta như một con người.
Vạn Hổ biết hôm nay sẽ bàn bạc một vụ làm ăn cực kỳ quan trọng.
Vốn dĩ hắn ta còn cho rằng, dựa vào tình nghĩa nhiều năm nay, hắn ta có thể làm một chút chuyện gì đó để bước lên chỗ cao hơn, hiện tại xem ra không thể nào rồi.
Sau khi ra khỏi cửa, Vạn Hổ tức giận đi đến ven đường, mua cho mình một hộp thuốc lá.
Hít mạnh một hơi thuốc, lúc này mới cảm thấy tâm trạng đỡ hơn một chút.
Nhưng mà.
Ngay lúc Vạn Hổ xoay người chuẩn bị đi.
Hắn ta bỗng thấy một người quen từ bên ngoài đi vào.
Vạn Hổ hơi nheo mắt.
"Lục Tiểu Phi? Hắn tới làm cái gì? Người phía trước hắn là ai?"
Mà lúc này Lục Tiểu Phi và Lục Lập Hành cũng đang đi về phía quầy tạp hóa này.
Vốn là lúc vừa mới xuống xe, Lục Tiểu Phi định đi thẳng lên lầu cửa hàng tổng hợp.
Nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn cản.
Nói là muốn mua một lốc thuốc lá loại tốt.
Dù sao muốn đi nói chuyện hợp tác với người ta thì cũng phải có một chút thành ý.
Lúc ăn cơm có rượu, lúc không ăn cơm, đương nhiên là phải cho người ra hút thuốc.
Đây cũng là một cách để khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.
Lúc tới gần quầy tạp hóa, Lục Tiểu Phi bỗng nhiên cảm thấy bất thường.
Hình như có một ánh mắt cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh nghi ngờ ngẩng đầu, ngay sau đó.
Lục Tiểu Phi kéo Lục Lập Hành đang đi ở phía trước lại.
"Tiểu Hành."
"Sao vậy?"
Lục Lập Hành khó hiểu quay đầu ..., thấy thân thể và ánh mắt Lục Tiểu Phi căng thẳng, Lục Lập Hành nghi ngờ quay đầu.
Sau đó.
Anh thấy ngay Vạn Hổ đang đứng ở cửa quầy tạp hóa hút thuốc.
Hắn ta rất béo, một mình đứng ở đó, cơ hồ chặn hết một nửa cửa quầy tạp hóa.
Lúc này, hắn ta đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi.
Nhất là Lục Tiểu Phi, trong ánh mắt đó tràn đầy châm chọc.
Không cần đoán, Lục Lập Hành cũng biết là xảy ra chuyện gì.
Chắc chắn người này và Lục Tiểu Phi từng có xích mích.
Nhớ tới lúc trước Lục Tiểu Phi đã từng phải chịu khổ ở tỉnh thành.
Ánh mắt của Lục Lập Hành cũng trở nên lạnh lùng.
Người này. . .
Có vẻ là một mầm tai hoạ.
Nhưng trong nhận thức của Lục Lập Hành, loại người như vậy.
Cũng chỉ là loại bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh.
Anh chưa bao giờ e ngại bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Lục Lập Hành làm như không có việc gì, xoay người gọi Lục Tiểu Phi:
"Anh Phi, đi thôi, đi mua đồ."
Lục Tiểu Phi hơi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Anh chẳng thể ngờ lại gặp Vạn Hổ ở đây.
Lần đó gặp phải, anh tưởng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Lần nào cũng gặp ở gần Đa Nhĩ Vân, chẳng lẽ Vạn Hổ cũng có quan hệ với Đa Nhĩ Vân?
Thấy dáng vẻ không hề căng thẳng kia của Lục Lập Hành.
Không biết sao, Lục Tiểu Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dường như anh đã xem Lục Lập Hành như người tâm phúc(1).
Có anh ở đó thì chuyện có nguy hiểm đến đâu dường như cũng không quá nguy hiểm.
Lục Tiểu Phi nở nụ cười:
"Được."
Lục Lập Hành gật đầu, quay người lại, đi về phía quầy tạp hóa.
Vẻ mặt của anh không kiêu ngạo xu nịnh, cứ như thể hoàn toàn không phát hiện Vạn Hổ vậy.
Lục Tiểu Phi cũng duy trì nụ cười.
Biểu cảm của bọn họ khiến cho Vạn Hổ ngơ ngác như đang trong mơ.
Thằng nhãi này nhìn thấy mình vậy mà lại không sợ hãi?
Hắn ta lấy thuốc ra, đang muốn nói cái gì đó.
Chợt nghe người đàn ông đi phía trước Lục Tiểu Phi nói vào bên trong:
"Ông chủ, ông không buôn bán sao?"
Ông chủ ở bên trong đáp lại: "Bán chứ, sao vậy. . ."
"Trời? Cái tên mập kia, cậu chắn ở cửa nhà tôi làm gì? Tránh ra, ảnh hưởng đến khách hàng của tôi!"
Vạn Hổ: ?
Khí thế muốn mắng người của hắn ta vừa rồi biến đâu mất biệt.
Hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên lưng bị đẩy mạnh.
"Nói cậu đó tên mập kia, tránh ra, tôi đây nói được một tiếng đã không dễ dàng gì rồi, đừng có gây sự ở đây."
Vạn Hổ rất muốn quay lại đánh người.
Chỉ có điều.
Nơi này là quảng trường Hoa Điền.
Là cửa hàng tổng hợp trực thuộc Đa Nhĩ Vân, nếu như làm gây sự ở đây, bảo vệ sẽ chạy đến ngay lập tức.
Mà bảo vệ nhất định sẽ bảo vệ nhà buôn ở nơi này, thậm chí còn có thể đưa mình đến đồn cảnh sát.
Đến lúc đó, Triệu Minh Hải cũng sẽ không tha cho hắn ta.
Chỉ sợ là bát cơm sắt(2) này cũng không còn.
Vạn Hổ thở mạnh ra một cái.
Đành phải đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Tiểu Phi đi vào cửa hàng, Vạn Hổ lại càng tức giận đầy mình.
Cả ngày hôm nay không có một chuyện nào như ý cả.
Vạn Hổ tức giận đứng ở bên ngoài, tính chờ bọn họ đi ra rồi tính sổ tiếp!
Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi mua xong Thuốc.
Sau khi ra khỏi cửa, vẫn không xem Vạn Hổ ra gì.
Thậm chí trực tiếp đi ngang qua bên cạnh hắn ta.
Vạn Hổ tức giận gọi to một tiếng:
"Lục Tiểu Phi!"
Không đợi Lục Tiểu Phi đáp lại, Lục Lập Hành đã quay đầu qua, nhìn về phía hắn ta:
"Sao vậy? Muốn đi vào Đa Nhĩ Vân cùng chúng tôi sao anh bạn?"
Bộ dạng anh nói chuyện không nhanh không chậm, đã có một loại thần thái của ông chủ lớn.
Dường như hoàn toàn không để Vạn Hổ vào trong mắt.
Vạn Hổ suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám động đến.
Đa Nhĩ Vân, đó là nơi hắn ta làm việc.
Hắn ta không thể gây sự ở trong đó.
Càng không biết rõ người đàn ông đi phía trước Lục Tiểu Phi rốt cuộc là ông chủ của công ty nào.
Lục Lập Hành thấy đã đạt được mục đích của mình, anh cười nói:
"Nếu không đi thì chúng tôi đi đây."
"Anh Phi, đi thôi!"
Lục Tiểu Phi gật đầu, đi theo sau Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng gẩy gẩy bụi trên tay áo, nói:
"Cũng không biết khi nào thì có thể đi ra, hy vọng các ông chủ không chờ lâu đến sốt ruột."
Vạn Hổ kinh hoàng.
Anh Phi?
Người trông giống như nhân vật lớn kia, khi hỏi Lục Tiểu Phi lại gọi là anh?
Lục Tiểu Phi rốt cục có địa vị như thế nào?
Ngay trong giây lát hắn ta ngẩn người đó.
Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi đã đi xa.
Vạn Hổ cũng không đi theo.
Nhưng trong lòng lại rất rất không phục.
"Mặc kệ mày là người phương nào, Lục Tiểu Phi, anh Triệu sẽ không tha cho mày. . ."
------
Dịch: MBMH Translate