Trong phòng làm việc.
Triệu Minh Hải đã hút xong ba điếu thuốc.
Cả người hắn nghiêng dựa vào sau lưng trên ghế ông chủ, híp con mắt lại.
Hắn bật chiếc radio ở bên cạnh, ngâm nga theo giai điệu.
Ậm ừ, hắn mở ngăn kéo ra.
Từ bên trong lấy ra một quả quýt.
Sau khi đưa lên miệng ngửi, Triệu Minh Hải mới bắt đầu bóc.
Một mùi hương thơm ngát của quả quýt truyền đến.
"Quả quýt này, thật không tệ!"
Triệu Minh Hải không khỏi cảm khái.
Những quả quýt này, là mấy ngày trước Hà Chấn Viễn đưa tới.
Triệu Minh Hải với Hà Chấn Viễn không phải rất quen thuộc, nhưng biết ông ấy cũng là một ông chủ lớn.
Chỉ là Triệu Minh Hải không nghĩ tới, Hà Chấn Viễn lại đích thân đến tặng quà.
Phải biết, hắn chỉ là một người quản lý mua sắm.
Mặc dù hắn nắm giữ sức mua của Daeryun.
Nhưng so với một nhân vật ở cấp bậc Hà Chấn Viễn, hắn còn chưa đủ tư cách.
Nhưng mà, Triệu Minh Hải lại rất vui vẻ.
Chỉ là việc thay đổi nhà cung ứng, hắn hoàn toàn có thể làm chủ.
Đến lúc đó, để Hà Chấn Viễn ghi nợ hắn nhân tình này, đối với sự nghiệp của hắn cũng có giúp ích.
Vừa vặn hiện tại, hắn đã đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp thăng tiến của mình.
Chỉ cần mình lôi kéo giao thiệp đủ quan hệ, lại qua lần này, sẽ không cần phải đảm nhận vị trí quản lý mua hàng trong một thời gian nữa.
Hắn có lẽ có thể ngồi ở một vị trí cao hơn.
Triệu Minh Hải rất mong chờ một ngày như vậy sau này.
Hắn xé một múi quýt, bỏ vào trong miệng.
Một vị ngọt truyền đến.
Triệu Minh Hải lại nằm ở trên ghế ông chủ, nhắm hai mắt lại, bắt đầu hưởng thụ.
"A, cũng không biết cái người bán trái cây này là ai, lại có thể khiến Hà Chấn Viễn tự mình đến!"
Đang hưởng thụ, Triệu Minh Hải bỗng nhiên giật mình một cái.
Nếu như hắn nhớ không sai, Hà Chấn Viễn nói, người kia đến từ huyện Song Thành.
Mà vừa vặn Lục Tiểu Phi với Trịnh Hoa Mẫn mà Vạn Hổ nói đến cũng tới từ ở huyện Song Thành.
Triệu Minh Hải nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Được, quá tốt rồi!"
Một nhân vật lợi hại như vậy, khẳng định có sức ảnh hưởng nhất định ở huyện Song Thành?
Đến lúc đó giúp hắn giải quyết Trịnh Hoa Mẫn với Lục Tiểu Phi, hẳn là một chuyện rất là đơn giản?
Có lẽ, hắn có thể dễ dàng lợi dụng cơ hội lần này.
Để người kia đem Trịnh Hoa Mẫn đưa đến trước giường của mình ...
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Minh Hải nắm chặt tay.
Thật giống như, đang chạm vào eo của Trịnh Hoa Mẫn ...
Chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến hắn kích động không thôi.
Triệu Minh Hải cảm giác như mình sắp bay lên.
Nhưng vào lúc này.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Minh Hải tùy ý hỏi một câu:
"Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ:
"Xin chào, tôi đến bàn bạc chuyện hợp tác với ông, là ông chủ Hà giới thiệu."
Triệu Minh Hải nhanh chóng ngồi thẳng người.
Nhưng khi nghĩ lại, hắn mới là người kiểm soát vấn đề này.
Vì sao phải sợ hãi một người ngoài chứ?
Hắn lại lần nữa nằm xuống.
Sau đó rất tùy tiện mà nói:
"Vào đi."
Lục Tiểu Phi ở ngoài cửa có chút giật mình.
Giọng nói này này, sao lại nghe quen tai thế?
Nhưng là, nhớ tới mục đích hôm nay.
Hắn vẫn là hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Lúc vừa mới lên lầu.
Lục Lập Hành đi nhà wc.
Vốn là kêu hắn ở cửa nhà wc chờ.
Nhưng là Lục Tiểu Phi liếc mắt liền nhìn thấy phòng họp bọn họ cần tới.
Nhớ tới bộ dạng của Vạn Hổ vừa rồi, không biết làm sao, Lục Tiểu phi có một loại dự cảm xấu.
Hắn suy nghĩ một chút, hay là đi tới trước.
Nếu quả như thật giống như những gì mình suy nghĩ.
Hắn cũng không muốn Lục Lập Hành mạo hiểm đi theo mình.
Đương nhiên, nếu như khác với suy nghĩ của hắn, vậy mình cũng có thể sớm nói chuyện với người kia, xem tình hình của người quản lý, sau đó trao đổi với Lục Lập Hành một chút.
Sẽ tốt hơn nếu để Lục Lập Hành trao đổi với người quản lý này.
Nhưng sau khi mở cửa vào, Lục Tiểu Phi liền sững sờ.
Triệu Minh Hải vừa nâng người lên cũng sửng sốt giống như hắn.
Hắn vốn còn tưởng rằng, dù sao cũng là người Hà Chấn Viễn giới thiệu, hắn cũng không nên ra vẻ tự cao tự đại quá mức được.
Còn đang nghĩ rớt cho người ta một tách trà, lại mời ngồi, sau đó mới nói chuyện.
Nhưng Triệu Minh Hải làm sao cũng không nghĩ đến, người đến vậy mà lại là người quen cũ của hắn.
Hơn nữa.
Còn là người hắn vừa định ngủ với vợ người ta.
Hắn nhìn Lục Tiểu Phi ở cửa, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Lại mở miệng, đã biến thành hừ lạnh:
"Là cậu."
Lục Tiểu Phi cầm giỏ hoa quả trong tay nắm chặt lại.
Thật không nghĩ tới, mình lại đoán trúng.
Quản lý bộ phận mua hàng là người quen cũ của mình, cũng là người mình ghét nhất, Triệu Minh Hải.
Tuy rằng Triệu Minh Thân đã bị bắt.
Nhưng Triệu Minh Hải vẫn như trước nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cái chân bị đánh gãy năm đó cũng đã được chữa lành.
Lúc này, hắn đang ngồi đối diện mình.
Như so với trước mình lợi hại.
Tất cả những thứ này, có vẻ phá lệ trào phúng.
Lục Tiểu Phi làm sao cũng không nghĩ đến, mình lại có thể gặp được Triệu Minh Hải nhanh như vậy.
Hắn không nói gì.
Triệu Minh Hải lại nở nụ cười.
Hắn đứng lên, đặc biệt đi tới cửa hai bước, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Tiểu Phi.
Nụ cười Triệu Minh Hải càng sâu thêm:
"Làm sao? Đến rồi không tiến vào ngồi à? Cho tôi xem một chút, cậu mang cái gì đến?"
Lục Tiểu Phi vẫn không động đậy.
Triệu Minh Hải lại đi tới:
"Không phải là muốn hợp tác với chúng tôi sao? Cậu và ông chủ Hà có quen biết? Không nghĩ tới, Lục Tiểu Phi, hai năm không gặp, cậu bây giờ lại có tiền đồ như vậy? Có thể hợp tác với Duo Eryun?"
Nói xong.
Triệu Minh Hải lấy giỏ trái cây từ trong tay Lục Tiểu Phi.
"Để tôi xem thử trong đó có gì, quả Kiwi, quả quýt, còn có những thứ này... Ồ những thứ này là cái gì? Một ít là rau thối à?"
Triệu Minh Hải nói xong, liền lấy rau trong giỏ ra ném xuống đất.
Những thức ăn này, đều là Lục Tiểu Phi với Lục Lập Hành đặc biệt chọn qua.
Đều là những loại tốt.
Chí ít, mấy ngày nay Lục Tiểu Phi đi dạo siêu thị, cũng chưa từng thấy đồ ăn tốt như vậy.
Nhưng.
Triệu Minh Hải vẫn ném chúng đi.
Lục Tiểu Phi không cần nghĩ cũng biết, Triệu Minh Hải đang cố ý sỉ nhục hắn.
Lục Tiểu Phi đã lâu không động đậy cũng đã có động tính.
Hắn ngồi xổm người xuống, đem những thứ Triệu Minh Hải ném xuống nhặt lên.
Kìm nén cơn tức giận của mình, nói nghiêm túc:
"Quản lý Triệu, những loại rau này đều do chúng tôi trồng tự nhiên, nếu như hợp tác có thể thành công, khối lượng vận chuyển tăng lên, chúng tôi có thể bảo đảm sẻ càng tươi thêm, hy vọng ngài có thể suy tính một chút."
Lúc nói những câu nói này, trái tim Lục Tiểu Phi như chảy máu.
Trong cuộc nói chuyện kéo dài năm phút đồng hồ vừa rồi, hắn vô số lần muốn bỏ chạy.
Muốn đem Triệu Minh Hải đánh nằm trên mặt đất.
Nhưng là hắn biết, hắn không thể!
Đó là Triệu Minh Hải, cũng là quản lý siêu thị Duo eryun.
Là đối tượng bọn họ muốn hợp tác.
Bọn họ đến tỉnh thành, là vì có thể thúc đẩy lần hợp tác này.
Cũng có thể cho toàn bộ Lục gia thôn bọn họ, thậm chí nửa thị trấn Lâm Thủy, mang đến tin tức tốt.
Không phải là vì để hắn giải quyết ân oán cá nhân.
Lục Tiểu Phi suy tư một hồi lâu, vẫn là quyết định kiềm chế cơn tức giận.
Dù sao.
Không có gì so với hợp tác quan trọng hơn.
Đây cũng là tâm huyết của hắn với Lục Lập Hành.
Đưa đồ ăn trên tay cho Triệu Minh Hải.
Lục Tiểu Phi lại nói:
"Chuyện của chúng ta ..."
Nhưng mà, hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Triệu Minh hải lại đem đồ ăn trong tay ném ra ngoài:
"Cậu còn nhớ chuyện của chúng ta?"
------
Dịch: MBMH Translate