Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 526 - Chương 526 - Là Anh Trai

Chương 526 - Là Anh Trai
Chương 526 - Là Anh Trai

Lục Tiểu Phi ngây ngẩn cả người.

Anh ngơ ngác nhìn Lục Lập Hành.

Một lát sau, anh gật đầu thật mạnh:

"Anh biết rồi."

Tuy rằng không có nhiều lời, nhưng Lục Tiểu Phi hạ quyết tâm.

Từ hôm nay trở đi.

Anh có thể giao mạng của mình cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành cũng không nhiều lời.

Xoay người đi đến bến xe buýt, Lục Tiểu Phi theo sát phía.

Chiếc xe mà họ muốn bắt rất nhanh đã đến trạm.

Hai người cùng lên xe.

Bọn họ không nhìn thấy, ở chỗ cách bọn họ không xa, có một đôi vợ chồng đang dẫn một bé gái đi trên lối đi bộ.

Hình như bé gái cảm nhận được điều gì đó, đưa mắt nhìn về phía Lục Lập Hành.

Diệp Cảnh Thâm đang đi, bỗng nhiên phát giác được sự bất thường.

Ông cúi đầu, tò mò hỏi:

"Tiểu Vân, làm sao vậy?"

Hai người này chính là vợ chồng Diệp Cảnh Thâm và Bạch Vân.

Diệp Tiểu Vân đã xuất viện được hai ngày, hai ngày này bọn họ vẫn dẫn Diệp Tiểu Vân đi chơi khắp nơi.

Hy vọng có thể xóa bỏ nỗi ám ảnh trong lòng con gái.

Từ khi tỉnh lại sau lần rơi xuống nước đó, Diệp Tiểu Vân không hoạt bát như trước.

Cả ngày không nói được bao nhiêu câu.

Hai vợ chồng hơi lo.

Hôm nay, Diệp Cảnh Thâm vốn định đi làm, nhưng lòng thật sự vướng bận Diệp Tiểu Vân.

Nên liền nán lại nhà lâu thêm một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dẫn hai mẹ con cùng đến công ty.

Nhưng lúc này, Diệp Cảnh Thâm bỗng nhiên phát hiện, hình như Diệp Tiểu Vân cảm thấy hứng thú với điều gì đó.

Diệp Tiểu Vân nhìn chằm chằm về hướng mà chiếc xe buýt chạy đi.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Cảnh Thâm, cô bé vươn tay chỉ về hướng kia.

Diệp Cảnh Thâm hơi sửng sốt:

"Xe buýt, sao vậy?"

Diệp Tiểu Vân mở miệng khẩu, vẻ mặt hơi sốt ruột:

"Anh. . . anh trai?"

"Ừm?"

Diệp Cảnh Thâm hơi mê mang: "Anh trai gì?"

Ông và Bạch Vân chỉ có một đứa con gái là Diệp Tiểu Vân, còn là đứa con mà đến già họ mới sinh được, lấy đâu ra anh trai?

"Anh trai."

Nhưng Diệp Tiểu Vân cực kỳ chấp nhất, không ngừng mà nhắc tới hai chữ này.

Diệp Cảnh Thâm nhíu chặt mày.

"Vợ à, em xem với tình hình này của Tiểu Vân, chúng ta có nên đi tìm một bệnh viện khác không?"

Bạch Vân cũng nhíu chặt mày.

Nhưng một lát sau, dường như bà nhớ tới chuyện gì đó, ngồi xổm xuống giữ chặt tay của Diệp Tiểu Vân:

"Tiểu Vân, anh trai mà con nói, là anh trai đã cứu con phải không?"

Diệp Tiểu Vân gật đầu thật mạnh.

Ngày đó, lúc Lục Lập Hành cứu cô bé, lúc đầu, cô bé còn mở mắt.

Cho nên đã thấy khuôn mặt của Lục Lập Hành.

Nhưng sau đó lại ngất đi.

Bạch Vân và Diệp Cảnh Thâm nghe vậy, nhanh chóng nhìn về hướng mà xe buýt chạy đi.

Muốn chặn lại, thì đã không kịp nữa rồi.

"Là ân nhân, làm sao bây giờ?"

Bọn họ vẫn luôn muốn báo đáp người đó thật đường hoàng, cũng bảo bọn Tiểu Minh, nếu nhìn thấy anh nhất định phải liên hệ với họ.

Nhưng đã mấy ngày rồi cũng chưa có tin tức.

Hôm nay gặp.

Không ngờ cũng chỉ gặp thoáng qua.

Hai người vô cùng ưu sầu.

Một hồi lâu sau, Diệp Cảnh Thâm mới thở dài:

"Ai, xem ra hôm nay chúng ta không có duyên phận, nhưng mà Tiểu Vân, con yên tâm, anh trai đó có thể tới nơi này, chắc chắn là đi dạo siêu thị, chứng minh rằng anh ấy ở cách đây không xa, sau này mỗi ngày chúng ta đều đến đây mua sắm, nói không chừng có thể gặp được anh trai đó, đến lúc đó ba và mẹ dẫn con đi cảm ơn anh trai, được không?"

Diệp Tiểu Vân suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu thật mạnh.

Cô bé vẫn không nói gì, nhưng đối với Diệp Cảnh Thâm và Bạch Vân mà nói, tình hình kiểu này là đã tốt hơn nhiều.

"Thôi, chờ chúng ta tìm được vị ân nhân kia, nói không chừng Tiểu Vân sẽ chịu mở miệng nói chuyện ."

"Ừm, đi, sau này mỗi ngày chúng ta đều đến, vừa hay văn phòng của anh cũng ở ngay trên lầu."

"Ừm."

Hai người nói xong, cùng nhau đi về phía Đa Nhĩ Vân.

Nếu Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi ở trong mà nói, nhất định có thể nhìn thấy, vị trí mà hai người đang đi, chính là chỗ mà bọn họ vừa mới đi xuống lầu.

Lên lầu, bọn họ cũng đi về phía phòng họp.

Chẳng qua, lúc đi ngang qua cửa phòng họp, bọn họ không hề dừng lại.

Trong phòng.

Triệu Minh Hải còn đang hút thuốc, thấy hai người, lập thò đầu đi ra:

"Ôi, tổng giám đốc Diệp, đây không phải là cô chủ nhỏ của chúng ta sao? Hôm nay lại đi theo cùng đi làm sao?"

Diệp Cảnh Thâm gật gật đầu:

" n, hôm nay hình như quản lý Triệu không bận ha?"

"Đúng vậy, vừa mới thảo luận chuyện công việc với người ta."

"Là chuyện hợp tác về hoa quả sao? Thế nào rồi? Tôi nhớ rõ lô hoa quả đó quả thật không tệ."

Là tổng giám đốc của Đa Nhĩ Vân, Diệp Cảnh Thâm cũng có nghe về chuyện này.

Chẳng qua, có Triệu Minh Hải lo, ông cũng chẳng cần quan tâm chuyện này.

"A, chuyện này à, hợp tác không thành công."

"Tại sao?"

Diệp Cảnh Thâm hơi tiếc nuối.

Triệu Minh Hải nói: "Hai người đến bàn chuyện thái độ vênh váo ngang ngược, thái độ vô cùng tệ hại, tôi cảm thấy, phải gạt họ qua một bên."

Diệp Cảnh Thâm đành phải gật đầu: "Thôi được rồi, nhưng quản lý Triệu à, ông phải để ý chuyện này thêm một chút đi, tôi cảm thấy nếu nhập hoa quả này đến Đa Nhĩ Vân chúng ta bán, có thể khiến cho chúng ta buôn bán tốt hơn đó, là chuyện tốt, không thể làm khó người ta quá."

"Được, tôi biết rồi."

Triệu Minh Hải cười.

Lúc này Diệp Cảnh Thâm mới dẫn Diệp Tiểu Vân và Bạch Vân rời đi.

Sau khi bọn họ đi, nụ cười trên mặt Triệu Minh Hải biến mất ngay lập tức.

Hắn nhìn về phía Diệp Cảnh Thâm, nhẹ nhàng phun ra một làn khói.

Bên đó, là văn phòng tổng giám đốc.

Cũng là văn phòng của Diệp Cảnh Thâm.

Mà hắn ta, vẫn luôn phải làm việc dưới trướng Diệp Cảnh Thâm.

Triệu Minh Hải cực kỳ không cam lòng, hắn ta vẫn luôn tự hỏi, khi nào thì mới có thể bỏ túi được vị trí tổng giám đốc này đây.

Hiện tại xem ra.

Cũng sắp rồi!

Tưởng tượng đến đây, Triệu Minh Hải liền vui vẻ cực kỳ.

Hắn ta trở về phòng một lần nữa, cắn hạt dưa.

Diệp Cảnh Thâm, Diệp Tiểu Vân và Bạch Vân cũng vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Vân đi đun nước, rót cho Diệp Tiểu Vân một ly trà, lúc này mới nhìn về phía Diệp Cảnh Thâm:

"Cảnh Thâm, anh có cảm thấy là, Triệu Minh Hải có vẻ hơi không đáng tin cậy?"

Diệp Cảnh Thâm lắc lắc đầu:

"Không đâu, anh thấy ông ta làm việc rất cố gắng mà, trước kia đúng là có hơi không đáng tin cậy, nhưng con người ta sẽ thay đổi mà."

"Được thôi, anh cẩn thận một chút, mong là đừng gặp chuyện không may gì."

"Ừm."

Diệp Cảnh Thâm gật đầu.

. . .

Cố Vãn Thanh ở nhà một mình, chăm sóc hai cục cưng một hồi lâu.

Từ buổi sáng tới gần giữa trưa, cô chưa từng dừng lại.

Tuy nói khi trước cũng có lúc Lục Lập Hành không có ở nhà.

Nhưng khi đó, có ba mẹ và chị dâu hoặc là anh cả, luôn luôn có người giúp một tay.

Hiện giờ, đến tỉnh thành.

Thật sự chỉ còn lại một mình mình.

Lần đầu tiên Cố Vãn Thanh cảm nhận được cái gì gọi là rối loạn.

Đút sữa bột cho em gái thì anh trai bắt đầu khóc.

Đút sữa bột cho anh trai thì em gái đã sắp uống xong rồi, lại bắt đầu khóc.

Đến gần xem thử thì mới biết được là em gái tiểu ra quần.

Cố Vãn Thanh lại ngựa không dừng vó nhanh chóng thay tã cho bé.

Sau đó là anh trai. . .

Sau đó lại là em gái. . .

Vất vả lắm mới đút sữa và thay tã xong.

Hai đứa nhóc kia lại bắt đầu đòi ôm.

Cố Vãn Thanh bế em gái lên, anh trai liền ghen tị.

Ở trên giường nhìn Cố Vãn Thanh, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, khóc lên.

Cậu bé vừa khóc một cái, Cố Vãn Thanh liền luống cuống.

Cô nhanh chóng đi qua, muốn bế anh trai lên luôn.

Nhưng hai đứa nhóc này gần đây ăn đến nỗi béo lên.

Nàng thử đi thử lại đều không thành công.

Anh trai càng khóc dữ hơn.

Lòng Cố Vãn Thanh nóng như ai đốt. . .

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment