Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 528 - Chương 528 - Tôi Muốn Tự Mình Làm

Chương 528 - Tôi Muốn Tự Mình Làm
Chương 528 - Tôi Muốn Tự Mình Làm

Hà Chấn Viễn nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

“Cụ thể việc này tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết cậu ta dựa vào quan hệ đi qua đây, với lại quan hệ rất vững chắc.”

“Được, cảm ơn ông chủ Hà.”

Nếu đã hỏi không ra, vậy thì về sau sẽ hiểu hơn nữa.

Hà Chấn Viễn thở dài: “Người anh em họ Lục, sau này cậu có tính toán gì không? Cần giúp thì cứ việc nói, tôi thật sự không nghĩ rằng có thể gây bất lợi cho cậu, nếu như sớm biết…”

Mắt thấy Hà Chấn Viễn lại sắp tự trách mình.

Lục Lập Hành vội vàng ngăn cản anh ấy: “Ông chủ Hà, thật sự không sao đâu, nhưng mà nói đến giúp đỡ, tôi thật sự có chuyện cần ngài giúp một chút.”

“Cậu nói đi!”

“Tôi muốn tìm một thị trường rồi tự mình mở siêu thị!”

“Hả?”

Hà Chấn Viễn kinh ngạc: “Tự mình mở?”

“Ừm.”

Lục Lập Hành gật đầu: “Nếu không thể hợp tác cùng Đa Nhĩ Vân, thì tự mình mở vẫn tốt hơn, không cần qua trung gian khiến giá cả chênh lệch.”

Hà Chấn Viễn trầm tư một lúc nói: “Như vậy cũng được, nhưng mà, toàn bộ thị trường Tinh Thành đều bị Đa Nhĩ Vân chiếm giữ, về cơ bản cách mỗi năm cây số thì có thêm một Đa Nhĩ Vân, mọi người cũng đều có thói quen đến Đa Nhĩ Vân để mua đồ, tự mình mở thì có đáng tin cậy không?”

Lục Lập Hành cười cười nói: “Không thử một chút thì làm sao biết được? Đồ của tôi, tôi có lòng tin.”

Nói đến cái này, Hà Chấn Viễn cũng tự tin vô cùng: “Được, vậy thì cứ thử xem, quả thực không được thì mấy ông già chúng tôi sẽ chống lưng cho cậu, nhất định có thể để cậu bắt đầu thử!”

“Vậy thì cảm ơn ông chủ Hà.”

Trò chuyện cùng Hà Chấn Viễn đôi câu, Lục Lập Hành mới cúp điện thoại.

Cố Vãn Thanh nghe cuộc nói chuyện của hai người.

Cô bước đến bên cạnh Lục Lập Hành, lo lắng hỏi: “Thật sự muốn tự mình mở siêu thị sao?

Lục Lập Hành ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Làm sao? Không tin chồng em à?”

“Không phải không phải!”

Cố Vãn Thanh vội vàng lắc đầu: “Tin chứ, làm sao mà không tin được? Anh làm gì em đều ủng hộ.”

“Ừm, vậy là được rồi, chẳng qua cứ như vậy, một thời gian tới có thể anh sẽ bận rộn, không thể luôn ở cạnh em và hai cục cưng được, hay để mẹ đến giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ đi?”

Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Cố Vãn Thanh, Lục Lập Hành lập tức nghĩ đến việc này.

Một người giữ hai đứa bé thật sự có chút vất vả.

“Không cần không cần!”

Cố Vãn Thanh lập tức từ chối.

“Trong nhà bận rộn, để mẹ ở nhà đi, ba của chúng ta cũng ở nhà, mẹ nhất định sẽ không yên tâm một mình đến Tỉnh Thành, em có thể làm được, hai đứa nhỏ chỉ hơi nghịch ngợm một chút thôi, nhưng em muốn chăm sóc bọn nhỏ.”

Lục Lập Hành buồn cười nhìn cô.

Nhìn thấy cô cười, anh không nhịn được giỏ tay lên nhẹ nhàng véo mũi cô: “Được rồi, vậy thì hằng ngày anh sẽ làm việc nhanh một chút, trở về sớm để phụ em.”

“Dạ.”

Cố Vãn Thanh vui vẻ gật đầu một cái.

“Được rồi, nếu đã quyết định như vậy thì buổi trưa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, anh sợ về sau anh sẽ bận, không có nhiều cơ hội để dẫn em đi ăn nữa.”

“Dạ.”

Cố Vãn Thanh lại gật đầu.

Cô cầm chiếc túi bên cạnh, đóng bình sữa của hai cục cưng chuẩn bị lên đường.

Nhưng bị Lục Lập Hành cản lại.

Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng

“Đi thay quần áo đi.”

“Hả? Thay cái gì?”

Cố Vãn Thanh mặt đầy ngơ ngác.

Lục Lập Hành cúi người nói nhỏ bên tai cô vài câu.

Cố Vãn Thanh bất chợt đỏ mặt:

“Thật sự phải mặc sao?”

“Mua không phải là để em mặc sao? Nếu không anh mua làm gì?”

“Nhưng mà, nói là đi ra ngoài không phải có rất nhiều người à?”

“Không sao, anh cố ý để họ thấy, nếu không mua quần áo đó sẽ thật lãng phí…”

Cố Vãn Thanh hoàn toàn bị Lục Lập Hành thuyết phụ.

“Dạ, vậy em đi thay…”

Mười phút sau, hai người đi xuống lầu

Lục Lập Hành đẩy xe cho trẻ để hai cục cưng lên ngồi.

Hai cậu bé ngồi trong xe đẩy cho trẻ, nhìn loạn khắp nơi.

Mấy ngày nay, có lẽ là do một phần đã lớn cho nên không thích ngủ nhiều nữa.

Ngược lại thích nhìn loạn khắp nơi, tràn đầy tò mò đối với thế giới bên ngoài.

Lục Lập Hành cũng không vội vàng, chậm rãi đi để bọn trẻ nhìn dễ hơn.

Đến ven đường, Lục Lập Hành mới vẫy tay đón một chiếc xe.

Cố Vãn Thanh kép cánh tay Lục Lập Hành lại: “Lập Hành, chúng ta không đi xe buýt sao?”

Lục Lập Hành xua tay: “Hôm nay chúng ta bắt xe, hiếm lắm chúng ta mới đi ra ngoài chơi một lần.”

“Nhưng mà…”

Lục Lập Hành biết Cố Vãn Thanh muốn nói cái gì, trực tiếp kéo cô lên xe: “Được rồi, sau này anh muốn ở Tỉnh Thành phát triển, có thể sẽ trở thành ông chủ, em đã thấy ông chủ nào ngồi xe buýt chưa?”

Cố Vãn Thanh suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng.

Lúc này mới theo Lục Lập Hành lên xe.

Bế hai cục cưng lên, Lục Lập Hành nhét xe trẻ vào cốp xe.

Đợi anh cũng lên xe, mới phát hiện tài xế đang mặt đầy khiếp ngạc nhìn họ.

Lục Lập Hành đã cài chặt dây đai an toàn.

Nhưng cho dù như thế, tài xế cũng không lái xe đi.

Chính xác mà nói, hẳn là nhìn quần áo trên người Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: “Sư phụ à, nên đi rồi.”

“Ồ ồ, vâng.”

Lúc này tài xế mới phản ứng, vội vàng khởi động xe.

Đi được một đoạn đường, người tài xế rốt cuộc nhịn không được nữa.

Anh ta quay đầu nhìn Lục Lập Hành hỏi: “Ông chủ, quần áo này của cậu mua ở đâu vậy?”

“Hả? Ở thành phục sức thịnh hành, có chuyện gì sao?”

“Chẳng trách, đẹp mắt, đẹp mắt!”

Người tài xế liên tục khen: “Tôi và vợ tôi cũng chuẩn bị kết hôn, đang lo không có quần áo đẹp, lần này thì tốt rồi, ngày mai tôi liền dẫn cô ấy đi mua, nhất định cô ấy sẽ rất thích.”

“Ha ha, thế hả? Vậy cũng được, bên kia còn có rất nhiều kiểu, có thể mặc để kết hôn.”

“Được, chúng tôi sẽ đi dạo thôi, ai nha, bây giờ trở về không còn bị mắng nữa rồi, ha ha ha, cám ơn người anh em nha! Không thể không nói, ánh mắt hai người thật là tốt, cậu và vợ cậu mặc vào thật sự là quá đẹp mắt! Vừa rồi tôi vẫn luôn quan sát hai người từ lúc hai người chưa lên xe.”

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau một cái mỉm cười: “Cảm ơn sư phụ.”

“Đừng khách sáo, hai người đi chỗ nào, tôi sẽ đưa hai người đến đó, ôi trời, hai người này còn sinh đôi, dọc đoạn đường này, thật là tâm điểm của sự chú ý!”

Tài xế không ngừng hâm mộ.

Hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau, không ngừng la “A a a” về phía anh ta.

Cũng không biết là vì nghe hiểu anh ta khen bon nhỏ hay là bởi vì phấn khởi.

Lập Lục Hành báo địa chỉ.

Tài xế đưa họ đi cười cười nói nói.

Lục Lập Hành đến một trung tâm mua sắm.

Tên là tòa nhà Cửu Thiên.

Nơi này không lớn, cũng không sầm uất như trung tâm mua sắm Hoa Điền.

Nhưng Lục Lập Hành nghe nói nơi này có một cửa hàng không tệ.

Anh muốn dẫn Cố Vãn Thanh đi xem thử.

Nha đầu này, bảo đảm vẫn chưa ăn qua.

Sau khi đến nơi.

Hai người cùng nhau xuống xe.

Trong một khoảnh khắc kia Lục Lập Hành đưa hai đứa trẻ xuống, quả nhiên giống như lời tài xế đã nói.

Bọn họ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ.

Hai bảo bảo cũng không ngậm được miệng mà vui vẻ.

Cố Vãn Thanh đi lại gần bên người Lục Lập Hành một chút: “Lập Hành, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Tầng trên, đi thôi!”

Lục Lập Hành được chỉ đường, liền dẫn Cố Vãn Thanh đi tới đó.

Họ không nhận ra rằng cách đó không xa ở phía sau họ có một cô bé đang ngơ ngác nhìn họ…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment