Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 529 - Chương 529 - Cùng Nhau Ăn Bò Bít Tết

Chương 529 - Cùng Nhau Ăn Bò Bít Tết
Chương 529 - Cùng Nhau Ăn Bò Bít Tết

Lục Lập Hành một đường dẫn Cố Vãn Thanh lên lầu.

Cố Vãn Thanh mờ mịt đi theo.

“Lập Hành, rốt cuộc là chúng ta đi ăn cái gì vậy?”

“Đến đó thì em sẽ biết.”

“Hả?”

Cố Vãn Thanh hơi nghi ngờ.

Mặt tiền cửa hàng tầng trên này có giá cao hơn nhiều so với tầng dưới.

Cô có chút không đành lòng: “Lập Hành, chúng ta đi ăn mì được rồi, em muốn ăn mì.”

“Không được, hôm nay em phải nghe anh!”

Cố Vãn Thanh còn muốn nói gì đó để phản bác một chút.

Chỉ thấy Lục Lập Hành dừng trước một cửa tiệm.

“Đến rồi.”

Cố Vãn Thanh đụng đầu vào lưng Lục Lập Hành.

Cô vộng vàng ngẩng đầu lên, xoa xoa mũi, nhìn cửa hàng trước mặt càng mờ mịt hơn “Bò bít tết? Đây là gì thế?”

Lục Lập Hành quay đầu nắm tay cô:

“Chính là bò bít tết.”

Anh biết, Cố Vãn Thanh vẫn chưa từng ăn qua món này.

Huyện Song Thành cũng không có cửa tiệm như vậy.

Mà Cố Vãn Thanh, ngoại trừ huyện An Ninh, thì ở huyện Song Thành.

Đây là lần đầu tiên đến Tỉnh Thành.

Vừa đến cửa nhân viên phục vụ đã nhanh chóng tiếp đón.

Nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau thật chặt, nhân viên phục vụ cười đến mức không khép miệng lại được: “Ôi trời, đây là cặp vợ chồng trẻ à, đến đến đến, để tôi đẩy hai cục cưng cho, hai vị cứ đi từ từ.”

Nói xong, cô đẩy hai cục cưng đi đến bên cửa sổ.

“Ngồi ở đây đi, bên này ánh sáng tốt.”

“Ừm, được.”

Sau khi nhân viên phục vụ đẩy bọn nhỏ đi xong, liền đưa thực đơn ra: “Hai vị xem thử mình muốn dùng món gì, hai vị thật đẹp mắt, hôm nay tôi sẽ giảm giá cho hai vị.”

Khi đang nói chuyện thì tất cả những nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều tập trung lại.

Muốn bước lên trước chơi đùa với hai cục cưng, nhưng lại sợ làm phiền đến bọn nhỏ.

Chỉ có thể đứng quan sát từ xa.

Thỉnh thoảng trêu chọc hai đứa bé một chút.

Khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.

Lục Lập Hành nhận lấy thực đơn đưa cho Cố Vãn Thanh: “Em xem đi, em muốn ăn gì?”

Sau khi Cố Vãn Thanh nhận lấy thực đơn, cả người đều ngơ ngác.

Cô lúng túng che mặt mình lại, nhìn về phía Lục Lập Hành: “Lục Hành, những món này đều là gì vậy, làm sao em chọn…”

Nhân viên phục vụ vội vàng đến gần, muốn giải thích cho Cố Vãn Thanh nhưng bị Lục Lập Hành ngăn lại.

Anh cầm lấy thực đơn, nhìn nói: “Vậy phần ăn cố định dành cho cặp đôi đi?”

“Đúng rồi, tôi đang muốn giới thiệu cái này cho hai vị, rất thích hợp với hai vị.”

Nói xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi lên đơn.

Cố Vãn Thanh tò mò nhìn anh: “Sao em lại cảm thấy dáng vẻ của anh rất quen thuộc, còn chọn suất ăn dành cho cặp đôi? Anh đã từng ăn rồi sao?”

Lục Lập Hành buồn cười nói:

“Trước đây đi gặp mặt đám người ông chủ Từ, liền muốn dẫn em đến đây ăn.”

Không có lý do chính đáng nào, không thể làm gì khác ngoài việc lấy đám người Từ Lập làm lá chắn.

Cũng may.

Cố Vãn Thanh không chút nghi ngờ đối với lời nói của anh.

Cô gật đầu một cái: “Như vậy à, cũng không biết ăn có ngon không?”

“Chắc sẽ rất ngon? Em nếm thử một chút.”

“Ừm.”

Lúc hai người đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đã lên trái cây cho họ.

“Hai vị dùng chút trái cây trước, bò bít tết sẽ sớm được phục vụ, xin hỏi hai vị còn cần gì khác nữa không?”

“Lấy thêm một chai rượu rượu vang đỏ.”

Lục Lập Hành trực tiếp gọi.

Cố Vãn Thanh sửng sốt: “Sao còn uống rượu vậy? Em không uống.”

“Không sao, uống một ít thôi.”

“Nhưng mà, tửu lượng của anh…”

“Anh chỉ uống một ngụm thôi.”

Lục Lập Hành cũng biết tửu lượng của mình không tốt, cũng không cậy mạnh.

Cố Vãn Thanh thấy mình không lay chuyển được Lục Lập Hành, đành phải bỏ cuộc.

Cô đang định tiếp tục hỏi Lục Lập Hành.

Chợt nghe bên cạnh, em gái “A” một tiếng.

Mặc dù không có khóc nhưng mà tiếng hét rất lớn.

Cố Vãn Thanh vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Ngay sau đó cô đã nhìn thấy.

Bên cạnh xe đẩy bé có một cô bé tầm mười tuổi đang đứng.

Cô bé tò mò nhìn hai cục cưng, vô cùng vui vẻ.

Tay cô bé còn duy trì dáng vẻ nhéo má em gái, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng muốn hay là không muốn nhéo một lần nữa.

Em gái và anh trai cũng đều mở mắt to nhìn chằm chằm, nhìn cô bé nghi hoặc.

Mặc dù bị nhéo nhưng mà một chút đều không sợ.

Em gái còn giơ tay lên muốn chơi với cô bé.

Cô bé trực tiếp nắm lấy tay em gái, không nhịn được mà cảm khái nói: “Em thật đáng yêu nha, em gái!~”

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành nhìn nhau một cái.

Lục Lập Hành nhìn cô tò mò: “Tại sao lại là em vậy cô bé?

Lời này vừa nói ra, Cố Vãn Thanh ngỡ ngàng: “Anh biết cô bé sao?”

“Ngày hôm đó anh đã cứu cô bé ở bờ sông.”

“Thì ra là cô bé này.”

Cô bé không buông tay em gái quay đầu lại, vui vẻ chào hỏi: “Em chào anh chị~”

“Chào em chào em, sao chỉ có một mình em ở đây vậy? Ba mẹ em đâu?”

Lục Lập Hành nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy có người nào giống ba mẹ của đứa bé.

“Bọn họ…”

Cô bé quay đầu lại muốn chỉ vào ba mẹ mình.

Nhưng mà mới vừa quay đầu thì chính cô bé cũng bối rối.

Một lát sau, cô bé thẹn thùng cười lên: “Bọn họ không có lên, còn đang ở tầng dưới.”

“Ồ, vậy em đi lên có nói cho họ không?”

Lục Lập Hành lo lắng hỏi.

Cô bé đảo mắt một vòng.

Suy nghĩ phút chốc, mới gật đầu một cái.

“Vâng, có nói rồi.”

“Vậy thì tốt, em thích hai bạn nhỏ này sao?”

Cô bé gật đầu lần nữa: “Vâng vâng, dễ thương lắm ạ.”

“Vậy thì em chơi với hai bạn nhỏ đi, hai bạn nhỏ có vẻ cũng thích em.”

Cô bé vui vẻ nói: “Cám ơn anh trai, anh trai ơi, anh gọi em là Diệp Tiểu Vân.”

“Được, anh nhớ rồi.”

Đang nói chuyện thì bò bít tết được bưng lên.

Lục Lập Hành lại ra hiệu nhân viên phục vụ, đem lên thêm một phần ăn cho cô bé.

Khi bò bít tết đặt trước mặt Cố Vãn Thanh, cả người cô ngẩn ngơ.

“Một miếng thịt bò lớn như vậy, đắt biết bao…”

“Không đắt không đắt, em ăn đi!”

Lục Lập Hành cầm dao nĩa lên.

Cố Vãn Thanh nhìn bộ dụng cụ bàn ăn trước mặt, rơi vào khó xử:

“Không có đũa sao?”

Nhân viên phục vụ vừa muốn giải thích thì Lục Lập Hành lại đã ngăn cản cô ấy:

“Để tôi.”

Nhân viên phục vụ nhìn ra, cặp vợ chồng trẻ này cảm tình rất tốt.

Cô ấy gật đầu liền xoay người rời đi.

Lục Lập Hành nhìn Cố Vấn Thanh, nghiêm túc giải thích:

“Cái này không có dùng đũa, phải dùng dao nĩa, em nhìn nè, giống như vậy!”

Lục Lập Hành cầm dao nĩa lên, bắt đầu làm mẫu.

Nhưng Cố Vãn Thanh học một hồi, không biết nguyên do gì học không ra.

Luôn cảm thấy rất khó xử.

Lục Lập Hành dứt khoát cầm đĩa bò bít tết trước mặt Cố Vãn Thanh

Tự mình cắt nó một cách nghiêm túc.

“Em đợi một chút, anh cắt cho em ăn.”

“Hức…”

Cố Vãn Thanh vừa định gật đầu, liền nghe thấy tiếng cười nhạo của những nhân viên phục vụ bên cạnh.

Cô quay đầu thẹn thùng.

Những nhân viên phục vụ cũng vội vàng lui về sau một chút:

“Tình cảm của hai vị thật tốt!”

“Khó trách có thể sinh ra hai cục cưng đáng yêu như vậy.”

Cố Vãn Thanh càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Cô muốn cầm lấy dao nĩa từ trong tay Lục Lập Hành, tự mình làm.

Nhưng mà lại bị Lục Lập Hành từ chối: “Để anh làm cho, em đợi dùng là được rồi.”

Cố Vãn Thanh vừa định nói chút gì đó.

Đột nhiên.

Ngoài cửa truyền tới một tiếng kêu khóc:

“Tiểu Vân, tiểu Vân, cuối cùng cha mẹ cũng có thể tìm được con rồi, tại sao con lại ở đây một mình vậy hả!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment