Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên.
Đã nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đang đi về phía Diệp Tiểu Vân.
Trên mặt bọn họ tràn đầy lo lắng.
Trên mặt người phụ nữ còn có nước mắt, chắc là vừa mới khóc.
Đi tới bên người Diệp Tiểu Vân, cô ấy cố sức ôm lấy cô bé.
Trong giọng nói, tràn đầy trách cứ:
"Con làm mẹ sợ muốn chết, con làm mẹ sợ muốn chết! Sao con lại không nói tiếng nào liền tự mình đi!"
Phía sau Diệp Tiểu Vân, hai đứa nhỏ cùng cô chơi một hồi, bỗng nhiên nhìn thấy chị gái nhỏ được ôm lấy.
Hai đứa nhỏ trực tiếp bối rối!
Đều hơi giật mình nhìn bọn họ.
Lục Lập Hành cũng nhìn về phía bọn họ.
Diệp Cảnh Thâm nhìn lướt qua bọn họ, luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng là.
Hắn không rảnh bận tâm những thứ này.
Ngay từ khoảnh khắc Bạch Vân ôm lấy Diệp Tiểu Vân.
Diệp Cảnh Thâm cũng đi tới phía sau bọn họ.
Thân thể của hắn có chút run rẩy, muốn mắng. Nhưng lời nói đã đến bên miệng, lại trở thành giữ gìn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Vân với Diệp Tiểu Vân, thở dài nói:
"Ai, đừng mắng nữa, con bé đang ốm, là do anh không chăm sóc tốt."
Nhìn thấy Diệp Tiểu Vân muốn khóc.
Diệp Cảnh Thâm lại nhanh chóng an ủi cô bé:
"Tiểu Vân, đừng khóc đừng khóc, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, lần trước chúng ta không có ở nhà con liền rơi xuống nước, con đã quên rồi sao? Mẹ lo lắng cho con nên mới nói như vậy."
Diệp Tiểu Vân bĩu môi.
Đem nước mắt nén trở về, nhưng lại mang theo tiếng nức nở.
"Con không phải cố ý."
Bạch Vân còn chưa kịp phản ứng lại vì đau khổ,cô lôi kéo Diệp Tiểu Vân, liền bắt đầu mắng:
"Con không phải cố ý, con không phải cố ý liền có thể chạy loạn sao? Con ..."
Mắng một nửa, Diệp Cảnh Thâm giữ cô lại.
"Bà xã, bà xã. Trước tiên đừng mắng nữa, em xem ..."
Bạch Vân hơi sững sờ, bỗng nhiên phản ứng lại.
Cô khiếp sợ nhìn Diệp Tiểu Vân:
"Tiểu Vân, con nói cái gì?"
"Con nói, con không phải cố ý."
Giọng nói của Diệp Tiểu Vân từ từ hạ thấp xuống.
"Con là nhìn thấy hai người bọn họ, cảm thấy bọn họ thật đáng yêu, thật ngoan, muốn cùng bọn họ chơi, mới theo tới."
Diệp Tiểu Vân vừa nói, một bên chỉ vào hai đứa nhỏ ở phía sau.
Hai đứa nhỏ thậm chí còn đang mỉm cười với cô.
Diệp Tiểu Vân cũng ngay lập tức nở nụ cười.
"Ba ba, mẹ, hai người nhìn xem, bọn họ có phải rất ngoan không?"
Diệp Cảnh Thâm với Bạch Vân lúc này mới nhìn thấy hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ này quả thực rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ, điều khiến cho bọn họ kinh ngạc cũng không phải cái này, mà là ...
"Tiểu Vân, con nguyện ý mở miệng nói chuyện?"
Bạch Vân có chút không dám tin.
Ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Bọn họ mấy ngày nay, đã hao hết tâm tư, Diệp Tiểu Vân cũng không muốn nói một câu hoàn chỉnh.
Trưa hôm nay, ngồi ở văn phòng ròng rã một buổi sáng.
Ngoại trừ sáng sớm ở trạm xe buýt nói một tiếng "Anh trai", sau đó cô bé cũng không nói một chữ nào.
Bạch Vân vẫn luôn lén lút lau nước mắt.
Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Cảnh Thâm mới đưa bọn họ đi ra ngoài.
Muốn đến đây chơi một chút, tìm một ít đồ ăn ngon.
Nhưng lúc đang chợi, bọn họ phát hiện Diệp Tiểu Vân biến mất.
Tìm một vòng lớn, mới tìm thấy cô ở đây.
Không nghĩ tới. con bé vậy mà đã nói rất nhiều lời cùng một lúc.
Diệp Tiểu Vân cũng ngây người.
Một lúc sau, cô bé mới phản ứng được.
Chỉ vào hai đứa nhỏ nói:
"Mẹ, có thể là bởi vì chơi với bọn họ vui quá, con ... con muốn chơi cùng với bọn họ."
Đã nhận được xác nhận, Diệp Cảnh Thâm với Bạch Vân lần nữa nhìn nhau.
Sau đó nhanh chóng nở nụ cười:
"Được, được, ở nơi này chơi, con thích chơi ở đây thì chơi ở đây."
Diệp Cảnh Thâm cũng rất vui vẻ, nhưng hắn vẫn là ngăn cản Bạch Vân:
"Không được không được, con chơi với người ta thì phải để phụ huynh đồng ý mới được."
Sau khi nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Lục Lập Hành với Cố vãn Thanh:
"Hai vị, hai đứa bé này là con nhà các anh sao? Thật xin lỗi, làm phiền các anh một chuyện, con gái nhà chúng tôi gần đây xảy ra chút chuyện, vẫn luôn không thế nào mở miệng nói chuyện, con bé dường như rất thích bọn nhỏ, có thể để cho bọn họ cùng nhau chơi đùa một lúc được không? Như vậy đi, tôi mời các anh ăn cơm, có được hay không?"
"Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hai người, cơm nước xong hai người muốn đi chỗ nào cũng được, tôi chỉ muốn để cho con gái tôi ..."
Nói tới chỗ này, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Vân đang cười, thở dài.
Lục Lập Hành nghe lâu như vậy, cũng coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn gật đầu:
"Đương nhiên có thể, tôi thấy hai đứa nhỏ nhà tôi cũng rất thích chị Vân, để cho bọn họ chơi với nhau đi."
"Được, vậy cám ơn nhiều!"
Diệp Cảnh Thâm nhanh chóng khom lưng cảm ơn.
Lục Lập Hành có thể hiểu được tâm tư của người làm cha.
Nghĩ đến, nếu như là hắn, hẳn là so với hắn càng sốt ruột hơn.
Hắn hơi di chuyển vào trong:
"Hai người có muốn ngồi chung bàn không?"
"Ồ không, không cần đâu, tôi thấy vợ chồng hai người rất ân ái, chúng tôi ngồi chung bàn không thích hợp lắm. Như vậy đi, chúng ta ngồi bên kia, phục vụ đưa cho chúng tôi thực đơn, chúng tôi cũng gọi món ăn, đúng rồi, tiền cơm hôm nay của vị huynh đệ này, đều tính cho tôi."
Lục Lập Hành cũng không từ chối.
Một lúc nữa hắn lén lút cho tiền là được rồi.
Người phục vụ rất vui vẻ đi tới.
Bạch Vân cũng nói cảm ơn với Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, lúc này mới đi về phía bàn nơi Diệp Cảnh Thâm đang ngồi.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô vẫn luôn ở trên người Diệp Tiểu Vân.
Sau khi ngồi xuống.
Cô phát hiện sau khi Diệp Cảnh Thâm nhìn Diệp Tiểu Vân một lúc, liền đưa mắt nhìn Lục Lập Hành.
Bạch Vân nhịn không được lảo đảo trước mặt hắn:
"Anh đang nhìn cái gì vậy? So với nhìn con gái còn chăm chú hơn vậy?"
Diệp Cảnh Thâm phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói:
"Không có không có, em có cảm thấy tên tiểu tử kia nhìn rất quen mắt không?"
"Anh đang nói về cha mẹ của cặp song sinh phải không? Cậu ấy trông rất tốt bụng và là một chàng trai tốt."
"Ừm, nhưng mà, hình như đã từng thấy ở đâu rồi, được rồi, anh không nhớ ra được, ăn cơm trước ăn cơm trước, một lúc nữa kiếm một ít đồ ăn ngon cho Tiểu Vân, con bé thích ăn điểm tâm ngọt."
"Được."
Hai người nói xong.
Diệp Tiểu Vân liền sôi nổi chạy tới.
"Ba ba, mẹ."
"Cái anh trai kia, chính là anh trai đã cứu con."
"Hả?"
Diệp Cảnh Thâm hơi sững sờ.
Sau một lúc, hắn bỗng nhiên phản ứng lại:
"Con nói, cậu ấy là người đã cứu con ở sông lần trước à?"
"Đúng vậy, chính là anh trai đó."
Cô cầm lấy một miếng bánh gatô nhỏ, vui vẻ chạy tới chỗ hai đứa bé.
Em gái vui vẻ giơ tay lên, giống như muốn từ trong tay cô túm lấy ăn.
Lục Lập Hành nhanh chóng nhắc nhở cô:
"Tiểu Vân, em trai với em gái vẫn chưa thể ăn được."
Diệp Tiểu Vân đang định cho bọn họ ăn đã nhanh chóng thu tay về:
"Ồ, được anh trai, em biết rồi, vậy tự em ăn, em trai em gái, đợi khi nào các em lớn lại đút cho các em ăn nha."
Diệp Cảnh Thâm không có thời gian quản con gái có gọi rối loạn bối phận không.
Cũng không đoái hoài tới ăn cơm, hắn nhanh chóng đi tới bên người Lục Lập Hành, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Lập Hành nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng rất khó hiểu:
"Diệp đại ca, làm sao vậy?"
Hắn mới vừa nói xong, chỉ thấy Diệp Cảnh Thâm bỗng nhiên cúi người xuống.
Đối với hắn.
Cúi đầu thật sâu ...
------
Dịch: MBMH Translate