Nhà họ Hà.
Hôm nay Hà Chấn Viễn đều gọi La Thịnh Hành, Hà Minh Nhân cùng với Kim Trì, Từ Lập đến.
Lúc này.
Đám người bọn họ đang ngồi trong phòng khách uống trà.
La Thịnh Hành nhìn thấy Hà Chấn Viễn đến, mới đặt tách trà trong tay xuống.
“Lão Hà, cậu đang muốn làm gì vậy? Có chuyện gì gấp mà vội gọi mấy lão già chúng tôi vậy?”
Sáng nay, họ nhận được cuộc gọi từ Hà Chấn Viễn vào sáng sớm.
Bọn họ còn tưởng rằng đã tìm thấy Lục Lập Hành.
Kết quả là sau khi đến thì phát hiện chỉ có mấy người bọn họ.
Phải biết, mấy người bọn họ thân thiết như vậy là vì Lục Lập Hành nên mới đến.
Mấy người kia cũng đều hỏi:
“Đúng rồi, ông chủ Hà, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đại ca à, anh nói đi!”
“Hả? Người anh em học Lục xảy ra chuyện gì sao?”
Hà Chấn Viễn gật đầu: “Đúng vậy, cũng là vì người anh em họ Lục tôi mới tìm tới các cậu.”
Anh ta vừa nói lời này ra, mọi người lập tức nhìn về phía anh ta.
“Người anh em họ Lục sao vậy?
Hà Chấn Viễn đem chuyện đàm phán giữa Lục Lập Hành và Đa Nhĩ Vân kể lại hết một lần.
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau:
“Còn có loại chuyện như này sao? Vậy cũng quá đáng đi?”
“Cái này quả thật là không thể hợp tác được, người anh em họ Lục làm đúng lắm!
“Tôi cũng đồng ý!”
Hà Chấn Viễn nói: “Dĩ nhiên tôi cũng đồng ý, nhưng mà vấn đề bây giờ là ban đầu tôi chỉ muốn tìm một tòa nhà khác nhưng người anh em học Lục lại muốn tự mình mở siêu thị, các cậu cũng biết hiện tại những siêu thị ở Tỉnh Thành chúng ta trên cơ bản đều đã bão hòa, và Đa Nhĩ Vân chiếm hơn phân nửa, những siêu thị nhỏ khác đang phải vật lộn để tồn tại.”
“Nếu người anh em họ Lục thật sự mở siêu thị, vậy tình huống có chút khó khăn nha! Tôi muốn mọi người nhìn xem, có thể làm gì để trợ giúp người anh em họ Lục không.”
“Mấy người chúng ta, dù ít dù nhiều cũng đều coi như là nhận được ân huệ từ người anh em họ Lục, cho nên bận bụi cấp mấy cũng không thể không giúp! Người anh em họ Lục thật vất vả mới đến được Tỉnh Thành.”
Mấy người kia nghe vậy liền vội vàng gật đầu:
“Đúng đúng, chuyện này chúng ta phải giúp!”
“Thật sự phải giúp, nhưng mà nói mở siêu thị…”
“Không tính mở cái gì khác sao? Ví dụ như một siêu thị trái cây đơn giản hay là chợ trái cây gì gì đó?
Hà Chấn Viễn lắc lắc đầu: “Tôi nhìn được người anh em họ Lục không có ý đó, cậu ấy còn muốn tôi giúp cậu ta tìm một địa điểm, mọi người có nơi nào tốt để giới thiệu không?
Mọi người bất chợt bế tắc đứng lên.
Thành thật mà nói, bọn họ thực sự không có gì để giới thiệu
Hà Chấn Viễn nói đúng.
Một nơi gần như bão hòa thì mở siêu thị thật sự rất khó.
Mấy người nhất thời rơi vào trầm tư.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Hà Chuẩn Viễn vang lên.
Anh ta liếc nhìn là Lục Lập Hành liền vội vàng nhận điện thoại.
“Người anh em học Lục, thế nào rồi?”
Lục Lập Hành vừa về liền gọi cho Hà Chấn Viễn.
Cái việc này phải được tiến hành ngay lập tức.
Vị trí tốt này không thể bị người khác cướp mất.
Hơn nữa bây giờ, nó khẳng định rất rẻ.
Những việc đầu tư ít lợi nhuận cao là điều anh thích làm nhất.
“Ông chủ Hà có bận gì không? Tôi muốn nói chuyện với ngài.”
“Không bận không bận. Cậu nói đi.”
“Là như vầy, ngày có biết tòa nhà Cửu Thiên không? Là cái đối diện tòa nhà thương mại Hoa Điền?”
“Biết, không phải cái trung tâm thương mại đó có rất ít người sao? Có vẻ như nó sắp ngừng hoạt động rồi!”
“Nó sẽ không đóng cửa đâu, đừng lo, nhưng mà bây giờ có một vấn đề.”
Hà Chấn Viễn hơi sửng sốt: “Có vấn đề gì?”
Vừa dứt lời, anh ta chợt phản ứng lại, hỏi lần nữa:
“Người anh em họ Lục, chẳng lẽ cậu muốn mở siêu thị ở nơi đó sao?”
Lục Lập Hành lập tức gật đầu: “Đúng vậy, làm sao ngài biết? Tôi đang muốn hỏi ngài một chút, ngài có biết ông chủ nơi đó không?”
Hà Chấn Viễn lập tức lấy tay đỡ trán.
“Người anh em họ Lục à, sao cậu lại nghĩ đến nơi đó vậy? Là ai lừa đã cậu? Ngài không biết, không một doanh nhân lớn nào muốn động tới nơi đó, họ nói nơi đó xui xẻo, siêu thị vật giá mở ra cũng đóng cửa, hôm nay, siêu thị đang đóng cửa à?
“Không chỉ có như vậy, những người bán quần áo và đồ trang điểm ở tầng trên trong trung tâm thương mại, cũng đều bị tòa nhà Hoa Điền đối diện cướp đi lương khách hàng. Về cơ bản không tồn tại lâu!”
“Chỉ có người không biết mới bị lừa đến chỗ đó, người anh em họ Lục, cái này không được nha!”
Lục Lập Hành nghe được lời này, nhíu mày lại.
Sau đó, cười lên.
“Không sao, liền mở bên kia đi! Tôi đã quyết định rồi, làm phiền ngài giúp tôi liên lạc với ông chủ bên kia một chút.”
Thái độ của anh vô cùng kiên quyết, ngược lại khiến cho Hà Chấn Viễn ngỡ ngàng.
“Vậy, vậy được rồi, vậy tôi để người đi hỏi, cậu đợi tin tức tốt của tôi nha người anh em họ Lục, nhưng mà, nếu như đến lúc đó không mở được…”
“Không sao, tôi tin tưởng chính tôi!”
Lục Lập Hành vừa trở về liền điều tra tài liệu và các loại tin tức.
Ngôi nhà phía trước tòa nhà Cửu Thiên, năm nay sẽ phá bỏ và dời đi.
Đường cái cũng sẽ bắt đầu được sửa chữa.
Họ sẽ không bị ảnh hưởng bao lâu.
Hà Chấn Viễn không còn cách nào khác là cúp điện thoại.
Anh ta quay đầu nhìn mấy người La Thịnh Hành
Anh ta bật loa ngoài nên mấy người này đều nghe rõ ràng.
Mấy người đó trố mắt nhìn nhau.
“Người anh em họ Lục làm sao thế? Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ai biết được, thế nào lại nhìn trúng khối đất kia?”
Mấy người kia nói xong, La Thịnh Hành nói:
“Ngược lại tôi cảm thấy, có lẽ người anh em họ Lục nói đúng.”
“Hả? Tại sao lại nói như vậy?”
Mấy người kia lập tức nhìn sang La Thịnh Hành.
La Thịnh Hành nói: “Chẳng lẽ các cậu quên người anh họ Lục có năng lực gì sao? Chắc chắn cậu ấy biết nơi đó có thể, nên mới quyết định, cậu ấy thông minh như vậy, làm sao sẽ thua lỗ chứ?”
Mọi người chợt cười lên:
“Đúng rồi, sao tôi không nghĩ đến nhỉ?”
“Ông chủ La nói có lý.”
La Thịnh Hành lại nói: “Cho nên, không cần phải lo lắng, lui lại mười nghìn bước nói, coi như là thua lỗ, có mấy người chúng ta ở đây thì có thể mất bao nhiêu tiền? Tôi quyết định giúp đỡ, mở cửa hàng ở tầng trên trong trung tâm thương mại để thu hút khách hàng một chút!”
Lúc Lục Lập Hành vừa nói lời này, ông cũng đã nghĩ tới rồi.
Mọi người trố mắt nhìn nhau lần nữa.
“Ông chủ La nói có lý, có mấy người chúng ta ở đây mà!”
“Tôi cũng đồng ý mở!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Loại chuyện này làm sao có thể thiếu tôi được chứ?”
“Ha ha, đi đi đi, nói làm là làm liền, không muốn lãng phí thời gian!”
Mấy người kia bỗng nhiên tràn hắng hái.
…
Sau khi Lục Lập Hành cúp điện thoại, liền lại đi bế hai bảo bảo chơi đùa.
Hiện tại anh không có mối quan hệ nào ở Tỉnh Thành, để đám người Hà Chấn Viễn hỏi thăm tin tức sẽ tốt hơn so với anh rất nhiều.
Anh đợi tin tức là được.
Tối hôm đó.
Lục Lập Hành đã nhận được tin tức của Hà Chấn Viễn.
Nói là thương lượng giá cả bên kia đã xong, vô cùng thấp.
Gần một nửa giá thị trường.
Lục Lập Hành không chút do dự đi ký tên, đã lấy được quyền sử dụng siêu thị.
Đồng thời.
Tin tức này đã lan truyền nội bộ Đa Nhĩ Vân.
Trong phòng họp.
Triệu Minh Hải ngậm điếu thuốc trong miệng nghe Vạn Hổ bên cạnh báo cáo:
“Nghe nói siêu thị đối diện trụ sở chính tối qua đã có người mua lại, ngay lập tức muốn mở siêu thị mới, anh Hải, ngài thấy thế nào?”
Triệu Minh Hải nhả ra một làn khói, cười lên:
“Thấy thế nào? Không thể nào nhìn, đợi đi, lập tức sẽ đóng cửa, mày sợ cái gì chứ?”
Vạn Hổ gật đầu:
“Nói cũng đúng, siêu thị bên kia, hiếm khi được hơn ba tháng, lần này, không biết người nào coi tiêu tiền như rác lại xui xẻo rồi…”
------
Dịch: MBMH Translate