Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 548 - Chương 548 - Việc Chúng Ta Phải Làm Là Trân Trọng Hiện Tại.

Chương 548 - Việc Chúng Ta Phải Làm Là Trân Trọng Hiện Tại.
Chương 548 - Việc Chúng Ta Phải Làm Là Trân Trọng Hiện Tại.

Bạch Vân lúc đi ra, nhìn thấy bữa sáng của Diệp Cảnh Thâm ở trên bàn.

Cô thở dài:

"Sao anh không ăn?"

"Ồ ồ, anh ăn liền, ăn liền."

Diệp Cảnh Thâm bưng bát đũa lên, nhưng một miếng cũng không bỏ vào trong miệng.

Hắn lại bắt đầu ngồi ngẩn ngơ.

Bạch Vân có phần không nhìn nổi:

"Cảnh Thâm, anh có phải là đang sợ không?"

"Làm sao được chứ? Anh có gì phải sợ chứ?"

Diệp Cảnh Thâm cuối cùng cũng ăn một miếng bánh bao, nhưng động tác rất máy móc, Bạch Vân nhìn mà đau lòng.

"Kỳ thực, có lẽ Lục huynh đệ nói sai, anh không cần quá lo lắng, đi xem xem liền biết rồi."

"Ừm, ừ."

Diệp Cảnh Thâm gật đầu, nhưng là trong lòng lại rất khó chịu.

Hắn từ lúc bắt đầu sự nghiệp, liền theo Tiền tổng.

Tiền tổng mặc dù thích cặp kè với những người đàn ông khác nhau, nhưng luôn coi hắn như em trai mà đối xử, chưa từng có cư xử kỳ lạ gì.

Đối với hắn cũng rất tốt.

Duoeryun lúc đó mới khởi nghiệp, Tiền tổng rất bận.

Lúc cô ấy đi công tác, Diệp Cảnh Thâm phụ trách mọi việc bên trong nội bộ Duoeryun.

Như theo lời Tiền tổng nói, đây là em trai ruột của cô, cô tín nhiệm hắn.

Từ đó về sau, Diệp Cảnh Thâm cũng đem Tiền tổng xem như là chị ruột của mình mà đối xử.

Lúc hắn và Bạch Vân kết hôn, Tiền tổng dù sao cũng là người chứng hôn.

Cho hắn một phong bì lì xì lớn màu đỏ.

Nói cho tất cả mọi người, Bạch Vân sau này sẽ do cô ấy bảo kê, ai cũng không thể bắt nạt.

Diệp Cảnh Thâm là cô nhi.

Sau nhiều năm vất vả, đã sớm xem Tiền tổng trở thành người thân.

Nếu như cô ấy thật sự bởi vì một người đàn ông, mà hãm hại hắn.

Vậy ...

Diệp Cảnh Thâm trong lòng ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn).

Cái cảm giác này, thật sự không dễ chịu một chút nào.

Lúc Lục Lập Hành đi vào, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Hắn bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Cảnh Thâm, nhìn thấy hắn có phần tiều tụy, lo lắng hỏi:

"Diệp đại ca, ngài không có chuyện gì chứ?"

Diệp Cảnh Thâm vẫy tay nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, bây giờ xuất phát luôn sao?"

"Ừm, hiện tại liền đi, ngài đi lấy xe, tôi gọi điện thoại."

Diệp Cảnh Thâm gật đầu.

Hắn ra ngoài, đi lấy xe.

Lục Lập Hành đi tới ven đường, gọi một cú điện thoại:

"Trần đại ca, xuất phát chưa?"

"Ừm, xuất phát, nhưng mà, cậu có chắc chắn không? Tôi mới vừa điều đến tỉnh thành, người bên này cũng không quen thuộc, tôi đi tìm lãnh đạo liên hệ sở cảnh sát bên kia, chuyện này nếu về sau phát hiện là nhầm lẫn ... Tôi không có cách nào giải thích được?"

Mấy ngày trước, La Thịnh Hành thật sự đã điều Trần Lộ đến tỉnh thành.

Trần Lộ mới vừa lên tiểu đội hai ngày, Lục Lập Hành liền đi tìm hắn rồi.

Hắn lúc này đáp ứng trợ giúp Lục Lập Hành, nhưng sau đó trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

"Trần đại ca, chuyện mà em nói có gì sai không?"

Trần Lộ sững sờ!

"Cũng đúng, vậy được, tôi cũng đi, hỗ trợ cho cậu."

"Ừm."

Cúp điện thoại xong, Lục Lập Hành nhìn thấy Diệp Cảnh Thâm đã đem xe lái tới.

Hắn đi tới nói:

"Diệp đại ca, để tôi lái cho, tôi thấy trạng thái của ngài không được tốt cho lắm."

"Hả? Ồ ồ, đi thôi, được."

Diệp Cảnh Thâm cũng không từ chối.

Trạng thái của hắn bây giờ, xác thực không thể nào tốt.

Sau khi lên xe, Lục Lập Hành khởi động xe.

Hắn lái xe không nhanh.

Muốn cho Diệp Cảnh Thâm một chút thời gian để thư giãn.

Khi họ chuẩn bị đến kho giao hàng, Diệp Cảnh Thâm một đường cũng không có nhúc nhích, rốt cuộc thở dài:

"Lục huynh đệ, cậu nói thử, thứ cảm tình này, thật sự có thể phai nhạt sao?"

Lục Lập Hành trầm mặc một lúc, mới nói:

"Sẽ, nhưng, cũng không phải toàn bộ, chúng ta chỉ cần quý trọng những thứ chúng ta đang có là được."

"Hơn nữa, chúng ta cũng không thể nói chắc chắn, đi xem mới biết được."

Diệp Cảnh Thâm gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi cũng không thể trốn tránh, đi thôi!"

...

Chỗ bàn giao.

Trần Thế Dân đã sớm tới.

Hôm nay, hắn tổng cộng đã kéo mười xe hàng.

Duoeryun có hơn mười lăm siêu thị tỉnh thành.

Những món ăn nhẹ nhỏ này, số lượng đủ để phân phối đến từng siêu thị trong một tháng.

Lúc này Trần Thế Dân, đang ngồi ở chiếc xe đầu tiên hút thuốc.

Đợi xe vận tải còn lại đến đây.

Xe là một trước một sau lái.

Trên đường có phần tắt, còn có năm chiếc xe chưa tới.

Điện thoại vang lên.

Hắn nhận điện thoại, trong giọng nói tràn đầy ý cười:

"Triệu tổng, anh không tới sao?"

"Ha ha ha. Ông chủ Trần, anh làm việc tôi rất yên tâm, tôi thì không đi được, để Vạn Hổ giúp tôi tiếp hàng, tôi có chuyện quan trọng."

"Chuyện quan trọng ha ha ha, được, tiền kia ..."

"Ngày mai tôi sẽ gửi vào tài khoản cho anh."

"Tốt! Tốt, vậy Triệu tổng ngài bận việc đi, tôi sẽ giao hàng thật tốt cho anh Vạn."

Cúp điện thoại xong, Trần Thế Dân nhịn không được thở dài với cái điện thoại một cái.

"A, chuyện quan trọng? Không phải là chỉ là ngủ với ông chủ Tiền thôi sao? Cái tên Triệu Minh Hải, thực sự là chó ngáp phải ruồi ..."

Hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy phía trước cách đó không xa, truyền đến giọng nói mạnh mẽ:

"Ông chủ Trần, ngài đang nói thầm cái gì đó?"

Trần Thế Dân lập tức đổi lại nụ cười:

"Ha ha ha, anh Hổ, anh tới rồi à, chờ một chốc lát, rút điếu thuốc, xe còn chưa tới đủ."

"Ừm, được!"

Vạn Hổ nhận lấy điếu thuốc, ngồi ở bên cạnh, cùng với Trần Thế Dân hút thuốc.

"Tâm trạng của ông chủ Trần không tệ nhỉ?"

"Đó là đương nhiên, có thể cùng Triệu tổng các anh hợp tác, tôi đương nhiên vui vẻ."

"Ha ha ha, ông chủ Trần thật biết nói chuyện, không trách quản lý Triệu nói anh có thể làm được mọi việc ..."

Hai người nói cười, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

...

Duoeryun.

Bên trong phòng làm việc Triệu Minh Hải, lúc này lại chính truyện xuất từng trận tà âm.

Đợi sau khi xong việc.

Triệu Minh Hải đứng dậy từ trên người Tiền tổng.

Nhìn Tiền tổng đã già đi một chút, lộ ra nụ cười nịnh nọt:

"Tiền tổng, giọng của cô càng ngày càng nghe hay!"

Tiền tổng đứng dậy, mặc quần áo vào.

Lớp phấn trên khuôn mặt tươi cười của cô rơi ra và nhăn nheo.

Nhưng giọng nói của cô lại phá lệ ôn nhu:

"Còn không phải anh rất lợi hại sao?"

"Ha ha ha, Tiền tổng hài lòng là được."

"Ừm, tôi rất vui vẻ ~ "

Tiền tổng nở nụ cười, đi tới bên cạnh Triệu Minh Hải.

Không để ý đến sự ghét bỏ của Triệu Minh Hải, cô tựa ở trên bả vai của hắn:

"Triệu ca ca, hôm nay là bàn giao đúng không?"

"Đúng, tôi để Vạn Hổ đi rồi, Tiền tổng ngài yên tâm."

"Ừm, anh làm việc, tôi luôn luôn yên tâm."

Triệu Minh Hải không để lại dấu vết đem cô ôm vào trong ngực:

"So với Diệp Cảnh Thâm còn yên lòng hơn?"

Tiền tổng thay đổi tư thế: "Đó là đương nhiên, Diệp Cảnh Thâm quá cứng nhắc!"

"Ha ha ha, làm sao có thể cứng nhắc như vậy?"

Nghe thấy Tiền tổng nói xấu Diệp Cảnh Thâm, Triệu Minh Hải liền cười đặc biệt hài lòng.

Tiền tổng cười nói: "Không có sao đâu, Duoeryun không thể áp dụng những ý tưởng hiện tại của hắn, vẫn là anh lợi hại."

"Ha ha ha ha, Tiền tổng, cô càng ngày càng mê người ..."

Triệu Minh Hải nhịn không được, lại đích thân đè Tiền tổng.

Tiền tổng mới vừa từ nơi khác trở về, chỗ nào chịu được sự mê hoặc này chứ.

Lần nữa đắm chìm dưới sự dẫn dắt của Triệu Minh Hải, hoàn toàn quên mất chính mình.

Hai người đều không ý thức được, hôm nay, Diệp Cảnh Thâm không tới làm ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment