Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 547 - Chương 547 - Tôi Không Ngờ Cậu Lại Quen Biết Được Một Người Lợi Hại Như Vậy.

Chương 547 - Tôi Không Ngờ Cậu Lại Quen Biết Được Một Người Lợi Hại Như Vậy.
Chương 547 - Tôi Không Ngờ Cậu Lại Quen Biết Được Một Người Lợi Hại Như Vậy.

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng nghe thấy lời này, suýt chút nữa nhảy lên.

Hai người không dám tin nhìn Lục Tiểu Phi:

"Tiểu Phi, cậu cậu cậu, cậu nói cái gì đó?"

"Cái gì? Triệu Minh Hải xong rồi? Cậu cậu cậu, cái này không thể nói lung tung được, khắp nơi đều có người của Triệu Minh Hải, cẩn thận bị người của hắn nghe được."

Lục Tiểu Phi quan sát xung quanh một cái:

"Yên tâm, nơi này không có người của hắn, không phải vậy, nếu không lúc này hắn đã tới tìm tôi rồi."

"Cái kia ..."

Tào Đại Vượng thận trọng hỏi: "Những gì cậu vừa nói là có ý gì?"

"Ý tứ trên mặt chữ, yên tâm, người như hắn, cũng nên trả giá thật lớn!"

"Nhưng là, ai có thể tổn thương được Triệu Minh Hải!"

Tào Đại Vượng có chút không thể tin được.

Lục Tiểu Phi nói: "Hắn có thể, tôi tin tưởng hắn có thể!"

"Ai?"

"Em họ tôi, Lục Lập Hành."

Chuyện Lục Lập Hành muốn làm, chưa từng có không làm được.

Lục Tiểu Phi tin chắc, Lục Lập Hành có thể làm được.

Tào Nhị Vượng nhét bánh bao vào trong miệng, biểu hiện có chút khẩn trương:

"Là cậu bảo anh ta đến kiểm tra thực phẩm hết hạn sử dụng đúng không?"

Lục Tiểu Phi gật đầu: "Ừm, đúng."

"Thật là lợi hại, tiểu Phi, không nghĩ tới cậu lại quen biết được một người lợi hại như thế, cũng coi như là sống tốt, không giống như chúng tôi, năm này qua năm kia vẫn là như vậy, đại khái cả đời sau cũng như vậy?"

Tào Đại Vượng chán nản ngồi xuống đất.

Sống ở trong thành phố đã hai năm, đã cạn kiệt hết đam mê của hắn.

Bất luận hắn làm cái gì, đều sẽ bị người khác xem thường.

Tào Đại Vượng nhận mệnh.

Lục Tiểu Phi quay đầu nhìn hắn:

"Anh Đại Vượng, kỳ thực, tôi tới tìm anh, chính là muốn hỏi anh một chuyện, có muốn theo tôi làm việc không."

"Hả? Làm việc?"

"Ừ, chúng tôi bên kia đang tuyển nhân công, tôi có thể giúp anh hỏi một chút, xem thử thái độ của em họ tôi, thế nhưng nói trước, đi theo chúng tôi làm việc nhất định phải từ bỏ những thói xấu vặt trước kia, làm việc chăm chỉ, không được bữa đực bữa cái."

Tào Đại Vượng dùng sức gật đầu:

"Những cái này tôi đều có thể làm được, nhưng là nhưng là ..."

"Nhưng là Nhị Vượng nhà chúng tôi ..."

Tào Đại Vượng có chút bận tâm, chân của Tào Nhị Vượng không tốt.

Hắn phải chăm sóc, sợ là không thể làm việc thật tốt được.

"Không có chuyện gì, trước tiên tôi hỏi trước, thực sự không được tôi lại giúp các anh tìm công việc khác."

Hai anh em nhà Tào gia nhìn nhau.

Cuối cùng, đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ:

"Tốt tốt, tốt được được, cảm ơn tiểu Phi."

"Cảm ơn anh Phi."

Lục Tiểu Phi gật đầu, đứng dậy, đang chuẩn bị tạm biệt, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng cười:

"Anh Phi, anh muốn hỏi em cái gì?"

Lục Tiểu Phi hơi sững sờ.

"Tiểu Hành? Sao em lại tới đây?"

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng sợ hết hồn, nhanh chóng thối lui về phía sau:

"Tiểu Phi, vị này chính là ..."

"Em họ của tôi, chính là người các anh đã nói rất là lợi hại kia."

"Oa, còn trẻ như vậy."

Tào Nhị vượng vội vàng đỡ tường đứng lên, nhảy lò cò đến chỗ Lục Lập Hành:

"Ngồi, ngồi ở đây, ông chủ, ngồi ở đây."

Lục Lập Hành mỉm cười nhìn bọn họ:

"Không cần gọi tôi là ông chủ, cứ gọi tôi như anh Phi đi, gọi tôi là Tiểu Hành là được."

"Vậy không được, vậy không được!"

Lục Lập Hành cũng không từ chối, hắn sau khi ngồi xuống, nhìn chung quanh.

"Ở đây thực sự không thích hợp cho người sống, mùa đông lạnh mùa hè nóng, như vậy, các anh dọn đến ở trong siêu thị bên kia thì sao? Bây giờ còn chưa khai trương, cần người giúp việc, các anh có thể sống cùng với các nhân viên khác, đợi siêu thị khai trương, tôi lại sắp xếp công việc khác cho các anh."

"Hả?"

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng đều sửng sốt.

Lục Tiểu Phi còn chưa có hỏi, sao lại tự mình trả lời rồi?

Bọn họ nghi ngờ nhìn về phía Lục Tiểu Phi, không thể tin được những gì mình nghe được là thật sự.

Lục Tiểu Phi cũng không nghĩ đến, Lục Lập Hành căn bản không chờ hắn thương lượng, liền quyết định.

Nhưng nhớ tới tính cách của Lục Lập Hành, hắn vẫn là nở nụ cười.

Hắn có thể đến, liền chứng minh quyết định đã được đưa ra.

"Còn không mau cảm ơn ông chủ Lục?"

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng trong nháy mắt đã hiểu được ý của Lục Lập Hành, vui mừng khom lưng cúc cung:

"Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Lục!"

"Cảm ơn ông chủ Lục!"

Nhưng rất nhanh, Tào Đại Vượng liền gặp rắc rối:

"Ông chủ, bộ dạng này của em trai tôi, có thể làm việc được không?"

"Có thể, việc nặng không làm được, thì làm một ít công việc nhẹ, trong hai người các anh có ai biết hạch toán không? tôi bên kia thiếu hụt một người hàng ngày làm sổ sách kế toán."

Tào Nhị Vượng cao hứng gật đầu:

"Tôi biết, tôi đã từng học lớp năm tiểu học, chắc chắn biết!"

"Được, về phần cái khác, cứ từ từ học, để Phi Ca dạy các anh."

"Được được được, tốt tốt tốt, cảm ơn cảm ơn."

Hai người nói cám ơn liên tục.

Sau khi Lục Lập Hành nói rõ ràng với bọn họ, liền đứng lên:

"Được rồi, tôi nên về rồi, mấy đứa nhỏ còn đang chờ ở nhà, Phi Ca, cuối tuần này xem ra anh không về được rồi, có chút việc, sau khi giải quyết xong chuyện bên đó, anh lại trở về."

"Được."

Lục Tiểu Phi lúc này gật đầu.

Lục Lập Hành đi hai bước, phát hiện bọn họ vẫn chưa đuổi theo.

Hắn nghi ngờ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía bọn họ:

"Còn ngây ra đó làm gì? không nỡ rời bỏ cây cầu này à."

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng đang không biết làm sao nhanh chóng đứng lên, sắp xếp gọn đồ đạc của mình, liền theo hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Lập Hành lấy xe.

Sau khi cất đồ vào cốp xe, mới mở cửa xe ra.

Thấy hai người đều bất động, Lục Lập Hành làm tư thế mời:

"Lên xe."

"Chuyện này..."

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng có chút bối rối.

Bọn họ chưa bao giờ được đi xe oto trong đời.

Vào lúc này lo lắng không biết phải làm sao.

Lục Tiểu Phi lên trước đẩy Tào Nhị Vượng một cái:

"Nhị Vượng, lên xe đi, anh Đại Vượng, đi thôi!"

Hai người cười hắc hắc:

"Ngồi cái này có thoải mái không?"

"Ngồi lên liền biết rồi, đi thôi!"

Tào Nhị Vượng lúc này mới thận trọng lên xe, còn sợ mình không cẩn thận làm bẩn xe người ta.

Sau khi lên xe ngồi, hai người đã nhìn từ trong ra ngoài rất nhiều lần.

Trong lòng, cảm khái ngàn vạn.

"Thoải mái, xe hơi nhỏ chính là không giống nhau!"

"Tiểu Phi, ông chủ Lục, các cậu thật lợi hại!"

Lục Tiểu Phi cười:

"Không có chuyện gì, đi theo ông chủ Lục làm việc, về sau còn có nhiều phúc lợi hơn, còn có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn."

"Có thật không? Có thật không?"

Tào Nhị Vượng trong nháy mắt hứng thú:

"Vậy có thể nhìn thấy máy bay lớn không? Nghe nói cái đó có thể lên trời, ở trên trời bay tới bay lui, tốc độ cực kỳ nhanh."

"Cái này ..."

Cái vấn đề này, Lục Tiểu Phi cũng trả lời không được.

Lục Lập Hành ngồi cạnh ghế tài xế nở nụ cười:

"Có thể, nhất định có thể nhìn thấy."

Lại qua mấy năm, những phương thức di chuyển này sẽ trở nên phổ biến hơn.

Bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy.

"Vậy thì tốt quá, đại ca, chúng ta nhất định phải làm thật tốt, lần này không thể thất bại được."

"Ừm!"

Hai anh em hạ quyết tâm.

Đưa ba người đến siêu thị xong, Lục Lập Hành mới lại đổi một chiếc xe khác về nhà.

Năm ngày này, thoáng một cái đã qua.

Rất nhanh, đã đến ngày nhận hàng.

Ngày hôm nay.

Lục Lập Hành dậy rất sớm, đến nhà Diệp Cảnh Thâm.

Mà Diệp Cảnh Thâm, đang ngồi trong phòng, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Cảm thấy hơi bất an ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment