Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 546 - Chương 546 - Tôi Nghĩ Anh Lục Nói Đúng.

Chương 546 - Tôi Nghĩ Anh Lục Nói Đúng.
Chương 546 - Tôi Nghĩ Anh Lục Nói Đúng.

Diệp Cảnh Thâm lập tức nhíu mày.

"Triệu Minh Hải?"

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Không, không thể nào là Triệu Minh Hải."

"Tại sao?"

Lục Lập Hành thực sự không hiểu, tại sao Diệp Cảnh Thâm lại có thể tin tưởng Triệu Minh Hải như thế.

"Diệp đại ca, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu quả như thật sự lên trên thị trường, bị người mua, những đồ ăn vặt kia phần lớn sẽ lại hại trẻ con, đám con nít cũng không hiểu phân biệt gì, sẽ chết người."

Diệp Cảnh Thâm gật đầu: "Tôi biết, nhưng là, Lục huynh đệ, không phải tôi không tin cậu, tôi biết cậu là người như thế nào, nhưng tôi cũng biết hoàn cảnh của Trần Thế Dân với Triệu Minh Hải."

"Tôi và Trần Thế Dân đã hợp tác rất nhiều năm, hắn không thể nào lừa tôi được, về phần Triệu Minh Hải ..."

Diệp Cảnh Thâm trầm mặc một lúc, mới nói:

"Tuy rằng tôi với Triệu Minh Hải không đồng quan điểm với nhau, nhưng Triệu Minh Hải là người của giám đốc Tiền, Tiền tổng là CEO của Duoeryun, cô ấy cho tới nay đều rất tín nhiệm tôi."

Lục Lập Hành càng nghe càng thấy lạ.

"Diệp đại ca, Triệu Minh Hải với Tiền tổng, đến cùng là quan hệ như thế nào?"

"Cái này ..."

Diệp Cảnh Thâm im lặng.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Triệu Minh Hải sức khỏe tốt, Tiền tổng của chúng ta lớn tuổi hơn một ít, thế nhưng cô ấy lại thích những chàng trai trẻ, cho nên ..."

Diệp Cảnh Thâm không biết lời này phải nói như thế nào, chỉ là điểm đến là dừng.

Nhưng Lục Lập Hành cũng đã hiểu được.

Triệu Minh Hải là tình nhân của cái người gọi là Tiền tổng.

Với ý nghĩa này, Lục Lập hành cuối cùng cũng hiểu ra.

"Diệp đại ca, ngài cảm thấy ngài và Triệu Minh Hải ở trong mắt Tiền tổng các anh, phân lượng của ai nặng hơn?"

"Cái kia đương nhiên rồi.."

Diệp Cảnh Thâm mới vừa định trả lời, chợt nhận ra có gì đó không ổn:

"Chuyện này làm sao có thể so sánh được?"

"Làm sao không thể so sánh được? Bất luận Triệu Minh Hải là thân phận gì, dựa theo cách nói của anh, hắn đều là người bên gối của Tiền tổng, mà ngài, chẳng qua là vì Tiền tổng làm việc, Diệp đại ca, Tiền tổng là một người phụ nữ, đều sẽ luôn có những lúc khổ vì tình, Triệu Minh Hải ở bên tai cô ấy nói xấu ngài một hai lần, người có lẽ sẽ không để ý, nhưng mà nếu như nói nhiều nữa thì sao? Ngài thật sự có thể xác định, Tiền tổng sẽ không tin tưởng sao?"

"Hơn nữa, Triệu Minh Hải nếu có thể ở trong thời gian ngắn leo lên vị quản lý mua hàng chỉ trong một năm, liền nói rõ dã tâm của hắn không phải nhỏ, ngài làm sao có thể chắc chắn được, hắn không muốn tiếp tục trèo lên trên."

Diệp Cảnh Thâm im lặng.

Lục Lập Hành nói rất có lý.

Hắn không có cách nào phản bác.

Nhưng Diệp Cảnh Thâm vẫn có chút không hiểu:

"Làm sao cậu biết Triệu Minh Hải trong vòng một năm trèo được cao như vậy?"

Hắn nhớ rõ, hắn vẫn chưa nói chuyện này với Lục Lập Hành.

Lục Lập hành suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem chuyện của Lục Tiểu Phi nói cho hắn biết.

Sau khi nói xong, hắn thở dài một hơi:

"Một năm trước, Lục Tiểu Phi đã đánh cho Triệu Minh Hải vào bệnh viện, lúc ấy, Triệu Minh Hải chỉ là một nhân viên nhỏ trong nhà máy, nhưng bây giờ, hắn đã là quản lý ..."

Diệp Cảnh Thâm bỗng nhiên tỉnh ngộ:

"Thì ra là như vậy, nhưng là nhưng là ..."

"Nhưng chỉ dựa vào những gì cậu nói, tôi còn là ..."

Lục Lập Hành cũng không ép buộc:

"Tôi biết, tôi biết chỉ nói những lời như vậy ngài sẽ không thể tin tưởng, mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ, sau năm ngày không phải là giao tiếp thời gian sao? Ngài nghe tôi, chúng ta đi tìm chứng cứ."

Diệp Cảnh Thâm cả người có phần mê man.

"Nhưng là, nhưng là ..."

Nhưng là một hồi lâu, Diệp Cảnh Thâm mới nói:

"Tôi vẫn cảm thấy Tiền tổng sẽ không hại tôi. Hay là, đây chính là âm mưu của một mình Triệu Minh Hải hay không? Không, tôi phải đi hỏi Tiền tổng."

Diệp Cảnh Thâm nói xong liền muốn đi mặc áo khoác.

Lục Lập Hành nhanh chóng cản hắn lại:

"Trước tiên đừng có gấp, Diệp đại ca, ngài hiện tại đi chỉ là đánh rắn động cỏ, Tiền tổng với Triệu Minh Hải đều sẽ có phòng bị, ngài không bằng đợi năm ngày, lúc bàn giao, nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Diệp Cảnh Thâm vẫn luôn không nói gì.

Hắn đi hai vòng trong phòng, cũng nghĩ không thông.

Bạch Vân thấy vậy, kéo hắn lại:

"Cảnh Thâm, nếu không anh hãy nghe lời Lục huynh đệ đi? Em cảm thấy Lục huynh đệ nói cũng không sai!"

Một hồi lâu, Diệp Cảnh Thâm mới phản ứng được:

"Vậy được ... Sau năm ngày thấy rõ ràng."

"Ừm."

Cuối cùng cũng thuyết phục được Diệp Cảnh Thâm, Lục Lập Hành thở phào nhẹ nhõm.

Lúc rời đi, hắn suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp về nhà.

Hắn rẽ đi, đi theo một hướng khác ...

...

Đầu phí đông của tòa nhà Cửu Thiên.

Có một cây cầu lớn.

Bên trong đường hầm, cách đó không xa, sẽ có những người vô gia cư trải chăn bông trên mặt đất.

Sống ở đó.

Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng chính là anh em trong số đó.

Bọn họ hôm nay cũng không hề ra ngoài tìm đồ ăn.

Tào Đại Vượng dậy sớm, đi tới cửa hàng bán bánh bao bên cạnh, mua hai cái bánh bao nóng hổi, còn có hai chén sữa đậu nành, cầm về cho Tào Nhị Vượng.

Những người lang thang gần đó chảy nước miếng vì ghen tỵ

"Đại Vượng, cậu này là ngày hôm qua phát đạt, hôm nay lại ăn được bánh bao sữa đậu nành?"

"Ha ha ha, ngày hôm qua gặp được một người bạn, cho chút tiền, sức khỏe của Nhị Vượng không tốt, bồi bổ cho hắn một chút."

"Cũng đúng, cái chân này, nếu lúc đó có tiền trị liệu, cũng sẽ không bị què như vậy."

Nói tới cái này, Tào Đại Vượng thở dài một hơi.

Tào Nhị Vượng một bên gặm bánh bao, vừa nói:

"Đại ca, đừng nghe hắn nói bậy, đây là số mệnh của em, không trách anh."

Tào Đại Vượng thở dài, không nói gì.

Lúc này.

Hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài cầu:

"Lúc trước, Triệu Minh Hải đến cùng đã làm gì các anh?"

Hai người vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Lục Tiểu Phi đi tới.

Hắn không ngại vòm cầu phía dưới bẩn, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tào Nhị Vượng.

Chờ bọn họ trả lời.

Tào Nhị Vượng theo bản năng cầm sữa đậu nành trong tay đưa cho Lục Tiểu Phi.

Lại bị Lục Tiểu Phi cự tuyệt:

"Tôi đã ăn rồi, nói chuyện một chút đi, là bởi vì tôi sao?"

Ngày hôm qua trở về cùng Lục Lập Hành nói xong chuyện thực phẩm quá thời hạn, Lục Tiểu Phi liền suy nghĩ đến vấn đề này.

Một năm trước, Tào Đại Vượng với Tào Nhị Vượng có quan hệ rất tốt với hắn.

Cũng chỉ có bọn họ chịu đứng ra, thay hắn ra mặt.

Tuy rằng Lục Tiểu Phi không để cho bọn họ nhúng tay.

Nhưng sau đó hắn rời khỏi tỉnh thành.

Triệu Minh Hải lại là một người thù dai, khó bảo đảm được hắn sẽ không đem hận thù trút lên người hai anh em này.

Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy bọn họ, hai người vẫn giữ im lặng về chuyện này.

Lục Tiểu Phi luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Tào Nhị vượng vừa nghe lời này, nhanh chóng lắc đầu:

"Không không không, không phải, không có quan hệ gì với cậu, Phi Ca, cậu đừng nói nhảm, không thể nào ..."

Lục Tiểu Phi biết hắn sẽ không nói thật, nhìn về phía tào Đại Vượng.

"Anh Đại Vượng."

Tào Đại Vượng cũng khoát tay áo một cái:

"Không thể nào, chỉ là chúng tôi bị đuổi, sau đó ở trên đường không cẩn thận gặp Triệu Minh Hải, Triệu Minh Hải lúc ấy gãy chân, chúng tôi liền cười nhạo hắn một cái ..."

"Là vấn đề của chúng tôi, không trách cậu ..."

Nhưng Lục Tiểu Phi vẫn cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hắn nghiêng người dựa vào vách tường vòm cầu bên cạnh:

"Triệu Minh Hải, xong rồi ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment