Lục Tiểu Phi không nhìn thấy động tác nhỏ của Tào Nhị Vượng.
Anh trầm tư một lát rồi nói:
“Không được, chuyện này nhất định phải làm. Nếu hai người đã ăn no thì tôi đi trước đây, tôi lại qua bên kia tìm xem, nói không chừng có thể phát hiện manh mối.”
Thấy Lục Tiểu Phi đứng dậy, Tào Nhị Vượng và Tào Đại Vượng vội vàng ngăn anh lại.
“Haizz, cậu chờ một chút, cậu thật muốn đi à!”
“Ừ.”
Thái độ của Lục Tiểu Phi cực kỳ kiên quyết.
Tào Đại Vượng và Tào Nhị Vượng lại liếc nhau.
Hạ quyết tâm nói:
"Tiểu Phi, hai anh em chúng tôi chỉ có một người bạn là cậu, hôm nay cậu mời chúng tôi ăn mì, chúng tôi cũng nói cho cậu một việc, có lẽ sẽ có thể trợ giúp cậu."
“Hả?”
Lục Tiểu Phi nghi hoặc.
Tào Đại Vượng nói: "Là về Triệu Minh Hải, mấy ngày hôm trước tôi và Nhị Vượng gặp Triệu Minh Hải ở gần đây, cảm thấy kỳ lạ nên đi theo một đoạn, phát hiện gần đây có một nhà kho nhỏ, hẳn là nhà kho để hàng giao cho Đa Nhĩ Vân, trong nhà kho đó, tất cả đều là thực phẩm quá hạn.”
“Cái gì?”
Lục Tiểu Phi hoàn toàn ngây người.
Tào Nhị Vượng nói: "Là sự thật, tôi đã đi xem, khi tôi và anh trai đói bụng quá còn trộm nếm thử một chút, nhưng trong đó có một số gói khi mở bao bì ra thì đều mốc meo, tôi và anh trai còn cảm thấy kỳ lạ, sao Đa Nhĩ Vân lại có thực phẩm mốc meo.”
“Nhưng tôi và anh trai không dám đi tố giác, tên Triệu Minh Hải kia chúng tôi không dám đắc tội.”
Tào Nhị Vượng cúi đầu nhìn chân mình, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Lục Tiểu Phi ý thức được điều gì, mở miệng hỏi:
“Chân của cậu, là Triệu Minh Hải làm?”
Đầu Tào Nhị Vượng càng thấp, cậu ta không nói gì.
Lục Tiểu Phi biết, dù mình hỏi thêm cái gì cũng phí công.
Anh hít một hơi thật sâu:
“Được, tôi biết rồi, đi, mang tôi đi!”
"Hai người yên tâm, gặp nguy hiểm thì hai người lập tức rời đi, một mình tôi gánh vác!"
Tào Đại Vượng dùng sức gật đầu:
“Được, nghe lời cậu!”
Nửa giờ sau, ba người đi đến cuối con hẻm nhỏ ở giữa.
Đường đi tuy không xa, nhưng lại phải quẹo rất nhiều khúc cua.
Nếu không có Tào Đại Vượng và Tào Nhị Vượng thì Lục Tiểu Phi sẽ không thể tìm được.
Cửa nhà kho khép hờ.
Lục Tiểu Phi vừa định tiến lên thì bị Tào Đại Vượng ngăn lại.
“Đừng đi, bên trong có người, chờ một lát.”
Ba người trốn trong góc.
Lục Tiểu Phi nhìn chằm chằm cửa chính.
Không bao lâu, cửa bị đẩy ra.
Bên trong quả nhiên có hai người đi ra.
Mà hai người này, Lục Tiểu Phi cũng không xa lạ gì.
Là Triệu Minh Hải và Trần Thế Dân.
Quả nhiên là bọn họ!
Lục Tiểu Phi cầm máy ảnh, nhấn nút chụp.
Liên tiếp chụp hơn mười tấm ảnh.
Anh điều chỉnh chế độ im lặng, cho nên Triệu Minh Hải và Trần Thế Dân vẫn chưa phát hiện.
Chờ bọn họ đi xa, Lục Tiểu Phi và hai anh em nhà họ Tào mới đi ra.
Cửa nhà kho đã bị khóa.
Lục Tiểu Phi không biết phải làm sao bây giờ.
Thì thấy Tào Đại Vượng đi đến, anh ta cầm một sợi dây sắt nhỏ.
Chỉ lạch cạch một thời gian rất ngắn, đã khiến cửa mở ra.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Tiểu Phi, Tào Đại Vượng nói:
“Ừm... Vì để không đói bụng nên học chút kỹ năng.”
Lục Tiểu Phi cũng không nói gì.
Anh dẫn đầu đi vào nhà kho.
Quả nhiên thấy bên trong chất đầy đồ ăn vặt.
Lục Tiểu Phi tùy ý cầm lấy một loại trong đó xem, phát hiện trong mười gói mình xem thì có đến năm gói đã quá hạn.
Rốt cuộc Lục Tiểu Phi cũng hiểu được mục đích của Triệu Minh Hải và Trần Thế Dân.
Họ sẽ gửi thực phẩm hết hạn và thực phẩm bình thường đến Đa Nhĩ Vân cùng nhau.
Điều Lục Lập Hành hoài nghi đều đúng.
Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Phi nhanh chóng bỏ mấy gói đồ ăn vặt quá hạn vào túi của mình.
Sau đó mang theo hai anh em nhà họ Tào ra kho hàng:
“Tôi còn có việc phải làm, anh Đại Vượng, Nhị Vượng, hai người ở đâu? Nói cho tôi địa chỉ, tôi bận xong sẽ đi tìm hai người!”
Tào Đại Vượng và Tào Nhị Vượng nhìn nhau.
Cuối cùng ngượng ngùng nói:
"Chúng tôi sống ở chân cầu phía đông."
Lục Tiểu Phi nhất thời sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì.
Anh gật đầu nói: "Được, tôi sẽ đi tìm hai người, đúng rồi...”
Anh vừa nói chuyện vừa móc một xấp tiền từ trong túi ra:
“Cái này cho các anh dùng trước, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ đưa thêm cho hai người, đừng ăn bánh ngô lạnh nữa, không tốt cho thân thể.”
“Nhưng mà...”
“Coi như tôi cho hai người mượn, sau này vẫn sẽ phải trả.”
Tào Đại Vượng lúc này mới nhận lấy: "Cảm ơn.”
Sau khi Lục Tiểu Phi tạm biệt hai người thì nhanh chóng rời đi.
……
Sau khi Lục Lập Hành trở về thì cảm thấy trong lòng không yên.
Ở nhà Lục Tiểu Phi đợi hai giờ nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Anh thật sự không nhịn được nữa.
Nhân lúc các cục cưng đang ngủ, anh đứng dậy:
“Vãn Thanh, em chăm sóc cục cưng trước đi, anh ra ngoài một chuyến!”
Còn phải đi tìm Diệp Cảnh Thâm, xem có manh mối nào khác không.
Đúng lúc này anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lục Lập Hành mở cửa, thấy Lục Tiểu Phi đứng ở cửa:
“Tiểu Hành, tôi tìm được rồi!”
……
Sau khi Diệp Cảnh Thâm trở về.
Thấy Bạch Vân đang nấu cơm, hắn ta đi qua, thở dài:
“Hazzi, hôm nay cậu Lục thật khác thường.”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Vân tò mò hỏi.
Diệp Cảnh Thâm nói: "Cậu ấy luôn nói những lời kỳ quái, hình như còn có chút thành kiến với Triệu Minh Hải, tôi đã nhắc nhở cậu ấy không nên trêu chọc Triệu Minh Hải, không biết cậu ấy có thể nghe lọt hay không.”
“Chắc là có thể thôi?”
Bạch Vân nói: "Em thấy cậu Lục là người hiểu lý lẽ, cậu ấy không giống kiểu người gì cũng nói?"
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay..."
Nhớ đến biểu hiện của Lục Lập Hành trước mặt Trần Thế Dân, ông luôn cảm thấy hình như không phải đơn giản chỉ là xem hàng.
Mà giống như đang kiểm tra cái gì.
“Thôi, nếu anh đã nói sẽ giúp người ta, vậy phải giúp, bên ông chủ Trần để hôm nào anh đi nói chút lời hay, bảo anh ta đừng để ý là được”
“Ừ, được.”
Vào buổi chiều.
Diệp Cảnh Thâm suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy hơi không đúng.
Ông quyết định đi tìm Lục Lập Hành hỏi một chút, thuận tiện dẫn anh đi liên lạc với các nhà cung cấp hàng khác.
Tuy nhiên.
Vừa mở cửa, ông đã nhìn thấy Lục Lập Hành đứng ở cửa.
“Anh Diệp, có việc gấp tìm anh.”
“Ồ? Đúng lúc tôi cũng có việc tìm cậu, vào đi!”
Diệp Cảnh Thâm vội vàng tránh đường cho Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cũng không quan tâm lễ nghĩa gì nữa, vừa vào cửa đã lập tức nói:
"Anh Lục, chuyện là như này, em và Tiểu Phi phát hiện Trần Thế Dân muốn cung cấp cho mọi người một ít thực phẩm quá hạn, những thực phẩm này sẽ khiến cho người dùng tiêu chảy và sinh bệnh, lần giao nhận này có vấn đề, anh đừng chờ năm ngày sau nữa, trực tiếp hủy bỏ đi? Rồi lại đi tìm nguồn cung cấp.”
“Cái gì?”
Diệp Cảnh Thâm cho rằng bản thân nghe nhầm: "Cậu nói hàng của ông chủ Trần có vấn đề?”
“Ừ.”
Lục Lập Hành gật đầu thật mạnh.
Diệp Cảnh Thâm thở dài: "Haizz, cậu Lục, ông chủ Trần thật sự là một người tốt, sao cậu có thể..."
Cuối cùng ông cũng hiểu vì sao buổi chiều Lục Lập Hành lại khác thường như vậy.
Lục Lập Hành nói: "Tôi biết, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản sự hấp dẫn của tiền bạc. Điểm này anh hẳn là biết chứ?"
“Tiền tài? Ai sẽ cho anh ta tiền chứ? Không phải đều là từ công ty Đa Nhĩ Vân...”
Không đợi Diệp Cảnh Thâm nói xong, Lục Lập Hành đã nói:
“Triệu Minh Hải!”
------
Dịch: MBMH Translate