Diệp Cảnh Thâm gật đầu nói:
“Cậu Lục, tôi nhớ rõ lần trước cậu từng hỏi về anh ta, sao vậy, cậu quen biết Triệu Minh Hải sao?"
Lục Lập Hành lắc đầu: "Không.”
"Ừm, vậy là tốt rồi, quan hệ của Triệu Minh Hải và ông chủ của chúng tôi không tầm thường, cho nên không nên đi chọc anh ta làm gì, bình thường khi liên quan đến chuyện của anh ta thì tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đi thôi, chúng ta trở về."
“Được.”
Đi theo Diệp Cảnh Thâm rời đi, Lục Lập Hành vẫn cảm thấy trong lòng bất an.
Anh cảm thấy gần như chắc chắn là Triệu Minh Hải giở trò quỷ.
Nhưng không có chứng cứ.
Xem ra, chỉ có thể gửi gắm hy vọng Lục Tiểu Phi bên kia có thể chụp được chút gì đó.
……
Lục Tiểu Phi đã sớm chờ ở bên ngoài kho hàng.
Lúc nhìn thấy Trần Thế Dân đi ra, anh vội vàng cầm máy ảnh, chuẩn bị đi theo xem!
Trần Thế Dân bắt xe.
Lục Tiểu Phi trầm tư chốc lát, cũng vội vàng gọi xe.
Xe dừng lại ở một góc phố nhỏ cũ kỹ.
Lục Tiểu Phi cũng nhanh chóng xuống xe.
Nhưng mà.
Chờ anh trả tiền xong, khi quay đầu lại thì đã không nhìn thấy người.
Lục Tiểu Phi sốt ruột đi một vòng quanh đường cái, lo lắng nhìn ba ngã rẽ gần đó.
Nhiệm vụ mà Lục Lập Hành giao cho anh, anh không thể chưa lấy được thông tin gì mà về luôn được.
Chẳng lẽ Trần Thế Dân này phát hiện ra anh?
Chắc là không, vừa rồi Trần Thế Dân rõ ràng không hề quay đầu lại nhìn.
Nhưng hắn ta rốt cuộc đã đi đâu?
Đang lúc không biết nên làm sao bây giờ, Lục Tiểu Phi bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông:
“Tiểu Phi?”
Anh nghi hoặc quay đầu lại.
Thì thấy hai người đàn ông da ngăm đen.
Một người không kém anh bao nhiêu, người kia thì chắc lớn hơn anh tầm hơn mười tuổi.
Người gọi anh là người đàn ông lớn tuổi.
Anh ta mặc một bộ quần áo rách nát, trong tay cầm hai cái bánh bao, một cái trong đó đang đưa cho người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Khuôn mặt hai người vô cùng giống nhau.
Chỉ là...
Người trẻ tuổi kia lại có một chân bị què.
Lục Tiểu Phi hơi sửng sốt:
“Anh Đại Vượng, sao lại là hai người? Nhị Vượng làm sao vậy?”
Hai người này chính là Tào Đại Vượng và Tào Nhị Vượng.
Là công nhân cũ của Lục Tiểu Phi.
Giống như Lục Tiểu Phi, bởi vì bọn họ đến từ vùng núi, xuất thân bần hàn nên thường xuyên bị bắt nạt.
Cũng chính vì thế mà quan hệ với Lục Tiểu Phi cũng khá tốt.
Lúc trước, khi Lục Tiểu Phi muốn đi đánh Triệu Minh Hải.
Hai người bọn họ muốn ngăn anh nhưng không ngăn được, nên cầm vũ khí muốn đánh nhau cùng Lục Tiểu Phi.
Nhưng bị Lục Tiểu Phi ngăn lại.
Chuyện của một mình anh, không thể liên lụy đến hai anh em được.
Nhưng dù nghĩ thế nào thì Lục Tiểu Phi cũng không nghĩ đến khi gặp lại hai người.
Chân Tào Nhị Vượng lại bị gãy.
Tào Nhị Vượng ngượng ngùng gãi gãi đầu:
“Cái này, không có việc gì...”
Lục Tiểu Phi nhíu mày, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Anh Đại Vượng?”
“Hazz, thật sự không có việc gì, nó không cẩn thận bị ngã nên mới gãy.”
Lục Tiểu Phi phát hiện mình hỏi không ra nguyên nhân.
Anh đi đến: "Hai người chỉ ăn cái này? Bây giờ hai người... Không có việc làm sao?”
Hai người cùng nhau cúi đầu.
Tào Nhị Vượng hơi ngượng ngùng:
"Anh tôi đi đâu làm việc đều muốn mang theo tôi, nhiều ông chủ cảm thấy tôi vướng bận nên đuổi chúng tôi đi, lần này... anh tôi cũng là..."
Nhị Vượng nói xong, sắp khóc luôn rồi.
Tào Đại Vượng lập tức nói:
“Nhị Vượng, nói cái gì vậy? Em là em trai của anh! Ăn bánh bao, bánh bao cũng không phải ăn không đủ no! Trước kia khi anh ở trong núi còn chưa được ăn bánh bao bao giờ!”
Lời Tào Đại Vượng nói là thật.
Nếu không có Lục Lập Hành thì Lục Tiểu Phi cũng không được ăn bánh bao.
Là Lục Lập Hành thay đổi quỹ đạo nhân sinh của anh.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Tiểu Phi lập tức nhớ đến Trần Thế Dân.
Bây giờ mà đi tìm, sợ là vẫn tìm không thấy.
Anh bất đắc dĩ thở dài:
“Quên đi, anh Đại Vượng, Nhị Vượng, đi, em dẫn hai người đi ăn mì.”
“Hả? Ăn mì?”
Ánh mắt Tào Nhị Vượng lập tức sáng lên.
Đã lâu lắm rồi cậu ta không được ăn một bát mì nóng hổi.
Ngày ngày đều ăn một ít đồ ăn nguội, hoặc là bánh bao cứng rắn.
“Nhị Vượng, em... Tiểu Phi, chúng tôi sẽ không đi, cậu ừm…”
Tào Đại Vượng định từ chối Lục Tiểu Phi.
Anh ta biết điều kiện sống của Lục Tiểu Phi cũng không tốt.
Tuy rằng hôm nay nhìn qua có vẻ anh hơi kỳ lạ.
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, đã bị Lục Tiểu Phi cắt ngang:
“Đi thôi anh Đại Vượng, trong chốc lát tôi cũng không có việc gì, ăn cơm xong rồi nói.”
Anh thật sự lôi kéo Tào Nhị Vượng đi ra ngoài.
Tào Đại Vượng đành phải đi theo.
Đi đến một quán mì gần đó, Lục Tiểu Phi gọi mì cho hai người.
Sau đó lại gọi thêm ít thịt.
Tào Đại Vượng vừa thấy tình huống không đúng, lập tức từ chối:
“Tiểu Phi, Tiểu Phi không được! Chúng tôi ăn bát mì là được, không thể để cậu tốn kém thêm nữa.”
"Không có việc gì, ông chủ, thêm nửa cân thịt bò, anh Đại Vượng, Nhị Vượng, hôm nay chúng ta ăn nhiều một chút, tôi cũng muốn ăn thịt bò!"
Trong lòng Tào Đại Vượng đau xót, có chút khó chịu:
“Tiểu Phi, cậu không cần đối xử tốt với chúng tôi như vậy, tiền này để lại cho Hoa Mẫn đi, Đậu Đậu còn phải đi học, phải để dành tiền.”
“Không có việc gì, bây giờ tôi có thể kiếm được tiền rồi, Nhị Vượng, đừng khách sáo, ăn đi!”
Tào Đại Vượng và Tào Nhị Vượng liếc nhau, lúc này mới bắt đầu ăn.
Một miếng mì vào miệng, Tào Nhị Vượng vui vẻ không ngậm miệng lại được:
“Mì này thơm quá, anh trai, anh cũng ăn đi!”
Lục Tiểu Phi gắp thịt bò và bát của hai người.
Tào Đại Vượng vừa nhìn, vội vàng gắp một miếng lớn còn lại trong đĩa cho Lục Tiểu Phi.
“Tiểu Phi, cậu cũng ăn đi.”
Lục Tiểu Phi gật đầu: "Được.”
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của hai người, Lục Tiểu Phi dừng lại.
Nếu không có Lục Lập Hành, có lẽ anh còn không bằng hai người?
Chỉ tiếc, nhiệm vụ hôm nay Tiểu Hành giao cho anh, anh vẫn không thể hoàn thành.
Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Phi dứt khoát đặt bát đũa xuống.
Anh nghịch máy ảnh trong lòng một chút, tự hỏi, ăn cơm xong nên làm gì bây giờ?
Có lẽ, anh có thể trực tiếp đi tìm Triệu Minh Hải?
Nhưng tên Triệu Minh Hải kia sẽ nói cho anh biết tình hình thực tế sao?
Nói không chừng còn sẽ bại lộ bản thân mình.
Như vậy dường như cũng không được.
Tào Nhị Vượng đã ăn xong một bát mì, thấy vậy thì cảm thấy hơi lo lắng.
Cậu ta chạm vào Tào Đại Vượng ngồi bên cạnh, ý bảo anh trai nhìn Lục Tiểu Phi.
Tào Đại Vượng cũng ăn xong miếng mì cuối cùng.
Rồi ngẩng đầu lên:
“Tiểu Phi, cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, ăn no chưa? Thêm một chén nữa?”
"Không cần không cần, chúng tôi ăn no rồi, chỉ là nhìn cậu dường như đang không yên lòng, hôm nay cậu sang bên này, là có chuyện gì sao?"
Lục Tiểu Phi thở dài:
“Không có chuyện gì, chỉ là bên Đa Nhĩ Vân dường như đang làm động tác gì đó, tôi muốn đến xem một chút.”
“Đa Nhĩ Vân? Cậu đang nói… chỗ bên Triệu Minh Hải?”
“Ừ.”
Lục Tiểu Phi gật đầu.
Người Tào Nhị Vượng lập tức run rẩy:
"Tiểu Phi, nếu như là Triệu Minh Hải, hay là cậu đừng quản nữa? Khi đó cậu mâu thuẫn gay gắt với hắn ta như vậy, còn đánh gãy chân người ta, tôi nghe nói, dù anh trai Triệu Minh Hải bị bắt thì hắn ta ở bên ngoài lăn lộn vẫn như diều gặp gió vậy, cậu cứng đối cứng với hắn ta, vậy không phải sẽ chịu thiệt sao?"
------
Dịch: MBMH Translate